- Gọi là bạn bè,
là những người an ủi tinh thần của bạn;
- Gọi là tiểu nhân,
là những kẻ làm trở ngại phẩm đức của bạn;
Mưa đầu mùa ngọt ngào như Cô vậy
Thả vào lòng những giọt nhẹ và êm
Tuổi năm mươi ai bảo
Thiên thu trôi xuống phận mình
Ơ hay.. muôn kiếp gập ghềnh, là mơ!
Trái si mê rụng ơ hờ
Nụ cười lan tận bến bờ.. an nhiên.
Mai ta nằm chết trên đồi
Bốn bề cây cỏ hát lời du dương
Khắp trời mây trắng còn vương
Vi vu gió tự nghìn phương thổi về
Montreal ngày nắng ngày mưa
Chợt đi chợt đến như vừa mới đây
Trên trời có những gù mây
Hôm qua mây xám hôm nay mây hồng
Lạy đức Phật, Người dạy con biết Sống
Biết quay về lắng đọng những nguồn cơn
Bên dòng đời còn mãi miết thua, hơn
Biết nhìn lại tâm hồn cùng hơi thở.
Lặng lẽ trước những điều sai
Chẳng phải không hay điều đúng
Bởi quá xét nét, rạch ròi..
Nhìn nhau thật là lúng túng.
Biết Ngày Nào...
Không ai biết được đường về
Nếu chưa từng nếm não nề khổ đau
Không ai thấy được Đạo mầu
Xin một lần lặng nghe tiếng thời gian
Rơi tí tách như ngoài hiên mưa nhỏ
Trong lắng sâu ánh sao đêm mờ tỏ
Đời mênh mông.. về lại với riêng mình..
Hương trầm ướp kín vườn thơ
Để ta ngủ gục và mơ giữ đời
Mơ rằng trăng sáng ngập trời
Vẳng nghe tiếng vọng ôm lời kinh xưa!
Nếu chỉ còn một ngày để sống
Chợt nhận ra cuộc đời quá đẹp
Phải chăng ta sống quá vội vàng
Nên ra đi chưa được bình an
Bên ngoài lộng gió ai nghe
Tận trong tịnh cõi, chuyến xe đại thừa
Sen hồng sắp nở nụ chưa?
Ta về có kẻ đón đưa mở đường
- Có người ẩn sỹ rừng sâu
Cõi lòng vô niệm qua cầu thời gian..
Như mây như gió thênh thang
Thân trong trần thế, hồn tan luân hồi..
Đời mưa, nắng.. Mặc tình trôi !
Thiên thu về ngự chỗ ngồi thiên thu..
Tâm ta như thế nào
Đời mình là thế ấy
Vậy cần nên gieo cấy
Những hạt mầm an vui...
Nếu buổi sáng nay thức dậy
Nghe người khuất núi, lìa xa.
Cảm ơn mình còn hơi thở
Sống đẹp hơn ngày hôm qua...
Cô dạy "Tâm con nên như đất
Luôn thản nhiên với rác rến trên mình
Luôn bất động với đất cát bùn sình
Luôn chấp nhận những gì dơ bẩn"
Con muốn viết bài thơ riêng tặng MÁ
Nhưng lời nào nói hết được tình thương
Lòng của MÁ dạt dào biển lớn
Dắt con đi vạn nẻo đời thường ...
Đến một lúc lắng lòng nhìn lại,
Ôi trò đời bọt biễn thế gian
Đến một lúc ngẫm về thực tại,
Cuộc hí trường sau lúc hạ màn.
Hãy thầm lặng để sống đời thanh tịnh
Nhìn lại chính mình nhìn lại nội tâm
Hãy thầm lặng để sống đời thanh tịnh
Nhìn lại chính mình nhìn lại nội tâm
Thầm cảm ơn Đức Phật đã bao năm
Tìm chân lý để cứu đời nhân thế
Đời khổ ải biết bao giờ hết khổ
Cũng chỉ vì ba chữ tham, sân, si.
Sống xa thầy con thiếu vắng tình thương
Như ánh trăng bị mây mù che khuất
Biết là vậy nhưng con đây phải sống
Thầy đã cho con niềm tin hy vọng
Đã cho con mở rộng lòng thương
Dạy cho con hai chữ khiêm nhường
Biết hòa nhập mười phương bạn lữ.
Tết này bận quá không cầm bút
Đành tạm dùng tay viết vào không
Hạnh phúc đến như mùa xuân đến
Để rồi tàn như lá úa mùa thu
Cũng như ta là kiếp con người
Hạnh phúc đó để rồi đau khổ đó.
HƯƠNG SEN tỏa khắp nơi,
Tâm chúng sanh sáng ngời,
Cơn mưa chợt lại hiện về
Biết bao ký ức lại về nơi con
Lòng con một dạ hướng về
Mẹ hiền còn đó ngồi chờ con thơ.
“Lên non mới thấy trời cao tít,
Sụp xuống mới hay đất rộng dài.
Thôi hỡi lữ hành nơi quán trọ,
Sực tỉnh quay nhìn, chẳng mấy khi”.
Nguyện học hạnh của ĐẤT
Ôm ấp vô số vật
Bao dung, rộng lượng thay
Nâng đở thế gian này.
Đĩa 1-bài 07
Đĩa 1-bài 08
Đĩa 1-bài 09
Đĩa 1-bài 10
Đĩa 1-bài 11
Đĩa 1-bài 12
Đĩa 1-bài 13
Đĩa 1-bài 14
Đĩa 1-bài 15
Đĩa 1-bài 16
Đĩa 1-bài 17
Đĩa 1-bài 18
Đĩa 1-bài 19
Đĩa 1-bài 20
Đĩa 1-bài 21
Đĩa 1-bài 22
Đĩa 1-bài 23
Đĩa 1-bài 24
Đĩa 1-bài 25
Đĩa 1-bài 26
Đĩa 1-bài 27
Đĩa 1-bài 28
Đĩa 1-bài 29
Đĩa 1-bài 30
Đĩa 1-bài 31
Đĩa 1-bài 32
Đĩa 1-bài 33
Đĩa 1-bài 34
Đĩa 1-bài 35
Đĩa 1-bài 36
Đĩa 1-bài 37
Đĩa 1-bài 38
Đĩa 1-bài 39
Đĩa 1-bài 40
Đĩa 1-bài 41
Đĩa 1-bài 42
Đĩa 1-bài 43
Đĩa 1-bài 44
Đĩa 1-bài 45
Bà và mẹ tôi bắt đầu mỗi ngày vào khoảng 5 giờ sáng, ngay cả trước khi gà trống gáy.
Đĩa 2-bài 01
Đĩa 2-bài 02
Đĩa 2-bài 03
Đĩa 2-bài 04
Đĩa 2-bài 05
Đĩa 2-bài 06
Đĩa 2-bài 07
Đĩa 2-bài 08
Đĩa 2-bài 09
Đĩa 2-bài 10
Đĩa 2-bài 11
Đĩa 2-bài 12
Đĩa 2-bài 13
Đĩa 2-bài 14
Đĩa 2-bài 15
Đĩa 2-bài 16
Đĩa 2-bài 17
Đĩa 2-bài 18
Đĩa 2-bài 19
Đĩa 2-bài 20
Đĩa 2-bài 21
Đĩa 2-bài 22
Đĩa 2-bài 23
Đĩa 2-bài 24
Đĩa 2-bài 25
Đĩa 2-bài 26
Đĩa 2-bài 27
Đĩa 2-bài 28
Đĩa 2-bài 29
Đĩa 2-bài 30
XUÂN LỄ PHẬT
Năm vóc hoàn nguyên ngát bảo ân
Biển trời lồng lộng nét thanh tân
Hòa thượng Thích Mãn Giác, pháp danh Nguyên Cao, đạo hiệu Huyền Không, sinh quán cố đô Huế. Hòa thượng tốt nghiệp tiến sĩ Triết học tại Nhật Bản năm 1965. Hòa thượng từng giữ chức vụ Khoa trưởng Phân khoa Phật học và Triết học Đông Phương, Phó Viện trưởng Điều hành Viện Đại học Vạn Hạnh, Sài Gòn. Qua đạo hiệu Huyền Không, Ngài đã sáng tác trên một ngàn bài thơ, trong đó bài thơ Nhớ chùa là một tuyệt tác bất hủ:
“ … Chuông vẳng nơi nao nhớ lạ lùng,
Ra đi ai chẳng nhớ chùa chung.
Mái chùa che chở hồn dân tộc,
Nếp sống muôn đời của tổ tông.”
45 Bài Thơ Kẻ Lự Hành Cô Độc với các Giọng Ngâm của các Ca Sĩ rất hay. Mời nghe:
Chúng con đoàn lữ khách
Tìm về xứ Phật đà
Lần theo bước chân ngài
Bốn chín năm hành đạo.
Núi Lăng-Vân Đức Như-Lai tĩnh tọa,
Vầng hào-quang sáng tỏa cả đồi xinh,
(2 tác giả đứng phía bên phải ngoài cùng)
Cha chúng tôi rất nhọc nhằn
Tay luôn làm lụng, tâm hằng lo toan
Tạo cho cuộc sống chu toàn
Con về Xứ Phật Tạ ơn,
Thích Ca Phật Tổ khơi nguồn đạo thiêng.
Tuy nhiên đôi chữ nhỏ này
Rất là khó nói để thay tiếng lòng.
Tâm tình Bố nói “Yêu con!”
Thường không biểu lộ ra luôn bằng lời
Con về quỳ dưới Phật Đà
Mà nghe mầm Đạo tỏa ra bốn bề
Tỉnh tâm lòng hết si mê
Từ bi, độ lượng Phật về mười phương
Lòng em rưng rưng ấm áp
Thắp sáng niềm tin Đại thừa...
Cảm ơn những ngày Chủ nhật
Khai tâm giữa tiếng chuông chùa.
Kính tặng:
Giảng Sư
Ni Sư: Thích Nữ Giới Hương
Nhân Ni Sư dạy về “Lịch Sữ Phật Giáo Ấn Độ”
Thi từ cung tặng
Thấu rõ tâm trung
Lời không cùng!
Ý không cùng!
900 × 600Images may be subject to copyright. Learn More
Mỗi bước chân trên hạnh lộ trình
Ngàn hoa muôn bướm óng sương trinh
Nam mô cõi Bụt Di Đà ấy
Vốn cũng xinh như cõi của mình.
Ta cứ về…Như đi rồi sẽ đến
Cớ làm sao mà phải lánh xa đời
Thử vào đời, để biết đời cay đắng
Và thương cho những kẻ bất hạnh đời
Tháng tư lại đến rồi hay sao
Tương tư cành đỏ, cánh mai đào
Hương trời thơm phức mùa thương nhớ
Lại chợt một mùa xuân đến mau.
Mẹ..!
Tấm lòng Bồ Tát
Như làn suối mát
Tiếng gọi ngọt ngào
Độ lượng bao la
Vận hội dường như độ tuổi xuân
Xuân qua xuân lại gợi xuân tình
Xuân mờ xi bạc ngàn thông cõi
Nắng nhạt sơn hồng lũy trúc xanh
235 × 353Images may be subject to copyright. Learn More
Nụ cười trăng sáng long lanh
Nụ cười hoa thắm ngày xanh bụi hồng
Môi thơm ngàn đóa sáng trong
Tiếng thơ ngân giữa mênh mông đất trời.
Kính tặng Ni Sư Thích Nữ Giới Hương
Chùa Hương Sen, Perris
Con lạy Phật… lòng xin sám hối
Nguyện từ nay xa mọi lổi lầm
Một kiếp phù sinh một kịch trường
Đồng sàng dị mộng kịch thê lương
Kính tặng Ni Sư Thích Nữ Giới Hương
Bơ vơ trong chốn hồng trần
Ta ngồi ngắm lá thu tàn rụng rơi
Mà lòng buốn chán sự đời
Mặc trời, mặc đất… đổi dời cuộc chơi
Hôm nay trở lại viếng thăm nhà
Sáu chín năm trời ở cách xa
Ngõ trức, đường xưa, chừng ngại bước...
Ngôi nhà, vườn cũ, chẳng nhìn ra!
Không gian rộng bao la
Thời gian dài bất tận
Mưa rơi không biết tạnh
Gió cứ thổi lao xao
Trần gian vắng bóng tám năm tròn
Sự nghiệp còn hoài với nước non
Văng vẳng bên tay lời dạy bảo
“Hiếu trung giữ vẹn tấm lòng son.”
Chuổi tràng hạt xinh xinh
Lấp lánh đũ màu sắc
Tôi luôn giữ bên mình
Để không quên niệm Phật
Kiến văn tùy hỉ cùng chung giải
Độc hại tân toan thảy tận trừ
Tinh tấn tu hành gom giọt phước
Viên thành biển đức lạc vô dư!
Đợi chút nhé khoan rơi đã lá vàng
Thu có đi, thì Xuân rồi cũng đến
Vội vàng chi mà sớm muốn lìa cành
Cố nén lại thêm vài giây lưu luyến
Gió ngàn man mác đầy vơi thơ nguồn.
Hồn thơ, xin gởi gió trăng
Lững lờ sông nước, gió ngàn nhẹ ru
Hôn thơ, ngan ngát hương thu
Gió đưa trăng lặn, thơ như xuôi dòng.
Một cặp kính trắng với sợi dây vòng ra sau cổ, năm ba con khỉ nhảy tung tăng trên vai, trên đầu, tóc tai rối rắm, áo quần cái dài, cái ngắn, kiểu đàn ông, đàn bà, đầy màu sắc sặc sỡ …đây là dáng người anh Bùi Giáng chúng ta thường gặp trên những nẽo đường Sài Gòn năm 1975 …
Gát bút hồn thơ, gát hương nồng
Cuối nẻo đường chiều áng xuân không
Thênh thang trời biển trong sương gió
Nhắn gửi lữ hành tặng núi sông.
Quan Âm Bồ Tát đẹp sáng ngời
Ngàn tay ứng hiện vận quyền trí
Hương ngất ngây hồn lâng lâng bước
Xuân đẫm khung trời gió nhẹ ru
Tự áng thơ đề xuân non nước
Thán gởi lữ hành gót phiêu du.
Đêm nghe tiếng mưa len vào trong khớp
Vang vọng đất trời bao nỗi hàn huyên
Thầy về Cực Lạc thanh nhàn
Có ao bát đức sen vàng thanh lương
Sáu thời hoa báu cúng dường
Có chim nói pháp diệu thường vô vi
Đêm Giao Thừa nghe cha đọc thơ
Giọng Hà Tỉnh xốn xang nổi nhớ
Mẫu âm nặng quê cha đất Tổ
Quyện trầm hương óng chuốt vàng tơ
Đê đầu lễ tạ ân tri ngộ
Công đức sâu dày của Ni Cô
Chúng con ghi nhớ lời Sư dạy
Chí nguyện tu hành chẳng lãng xao…..
Em chưa thấy ta pháp hữu vi
Cứ còn phiền não lẫn sân si
Đi đứng nằm ngồi bao bận bịu
Xáo động chẳng yên chốn thị phi
Cánh vạc khuất vào cõi khói sương
Ngàn mây hiu quạnh tiếc buồn thương
Trăm năm thơ rãi thơm cung nhạc
Tôi như đã đến, chưa từng đến
Thì đời đâu rớt lệ chia phôi
Hôm nao gặp gỡ chưa từng hẹn
Đi, chẳng ai chờ, có thế thôi...!!!
Đã không còn sáng ra rồ máy
Xách cần câu khắp nẻo lăng quăng
Lui hui nơi cõi ta bà
Giật mình, ngó sực đã già không hay!
Nhác trông đã quá một ngày
Năm qua tháng lại hết ngay một đời.
Hướng Dương đẹp tựa mặt trời
Trên đời hạnh phúc là người biết tu
Cuộc trần thì mãi '' lu bu ''..
Biết đời như huyễn buông thư nhẹ nhàng....
Từ thuở ra đi vắng bóng chùa
Đường đời đã nhọc chuyện hơn thua
Trong tôi bừng dậy niềm chua xót
Xao xuyến mơ về lại cảnh xưa
Xuân cõi thế là Xuân không thường tại
Chúc cho đời tươi thắm mãi vô cùng
Với Hỷ Xả, Từ Bi cùng muôn loại
Giữa vô thường luôn Sống đẹp, ung dung.
- Ngôi chùa trên núi nọ
Cội Mai nở bốn mùa
Biết Xuân về ở trọ
Không đón thì không đưa
Bài thơ nguyên gốc bằng chữ Hán, chữ Hán “Cáo Tật Thị Chúng” của Thiền sư Mãn Giác thời Lý (1052 – 1096) đã được phiên âm Hán-Việt và cũng đã được dịch bởi nhiều khách yêu thơ văn.
Xuân này hơn hẳn Xuân qua
Mấy lời Tâm chúc thay quà Tân niên
Hoa yêu thương rộ thiên nhiên
Mơ Xuân hạnh phúc khắp miền nhân gian ...
Ngữ tình vương vấn. Tâm cảnh xao động. Mối tương dữ sâu sắc giữa thiên nhân trong lần Kim Trọng trở lại vườn Thúy tìm Kiều.
Xuân về trên đất mẹ
Xuân đến với mọi nhà
Xuân bao niềm hạnh phúc
Xuân thanh bình lan xa ..
Tám gió thử người thật có tu?
Mong cầu chi lắm pháp ở ngoài
Xao động tâm trí, hầu lạc ngõ
A Di Đà Phật, niệm đi thôi.
Một năm qua, tựa ngày hôm qua vậy!
Vẫn loay hoay giữa thương, ghét, giận hờn
Ngày luôn mới sao hồn mình vẫn cũ ?
Khi tóc chiều đã nhuộm ánh tà dương
Mấy ai đã bước sai đường
Say mê lầm lạc biết đường nào ra?
Bụi trần cám dỗ hồng mê
Nương theo đạo pháp để mà định tâm
CUNG kính mời nhau một tách trà
CHÚC mừng Xuân mới, tiễn năm qua
TÂN niên hạnh phúc và như nguyện
Nâng chén trà Xuân
Con tìm Mẹ ở đâu xa,
Từ lâu Mẹ vẫn đây mà con ơi!
Có cơn bỉ cực khùng điên
Con thơ nhớ Mẹ thường hằng dõi trông
Nghìn thu.. dẫu khô dòng mực
Cũng không cùng tận ơn Người .
Đêm nay con về thức trọn
Dâng niềm Tôn Kính đầy vơi ....
Lá vàng rơi
Khắp phương trời
Dòng suối lạnh
Kết thành tinh
Đóa hoa khô
Kính thưa Sư Phụ thanh cao,
Đã ban ruộng Phước Ân sâu đáp đền
Cho con công đức góp phần,
Ai còn mặc '' chiếc áo người ''
Việc gì quan trọng tức thời ưu tiên.
Diêm Dzương hổng nhận '' đút tiền ''
Muốn tránh mặt ổng hãy liền Tỉnh, Tu .
Chơn Không thể bất biến,
Huyễn hữu thường đổi thay.
Khói mây bọt bóng nước,
Đau thương, mới gọi là tình
Khổ ưu, mới gọi nhân sinh kiếp người
Đổi thay, mới gọi cuộc đời
Vừa đản sanh chín rồng phun nước tắm
Mang an vui mát mẻ đến trần gian
Xóa khổ đau an ủi kẻ nghèo nàn
Vì chỉ rỏ mỗi tâm đều có Phật
Một buổi người chôn xác người
Lợi danh vinh nhục một đời
Đến ngày bạc tóc...
Bài thơ DA MÀU được tổ chức UN bình chọn là bài thơ hay nhất.
Bài thơ được viết bởi một đứa bé Châu Phi
Con sóng nhỏ nghìn năm ôm buồn tủi..
Sao đời mình bé bỏng chẳng bằng ai!
Nên thầm lặng sóng đi, về thui thủi
" Kiếp đời ta.. có lẽ.. đã an bài? "
Con về đây gieo hạt từ tâm
Ruộng phước điền an cư mùa hạ
Trên thọ ân giáo pháp thầy trao
Dưới thọ nhận đàn na hiến cúng
Ba tháng trường thúc liễm thân tâm
Lúc thất vọng, hồn chìm trong quá khứ
Khi âu lo là sống ở tương lai.
An trú Xả, Tuệ tri cùng thực tại
Mộng mê đời.. thôi dứt kể từ đây!
Con về đây gieo hạt từ tâm
Ruộng phước điền an cư mùa hạ
Trên thọ ân giáo pháp thầy trao
Dưới thọ nhận đàn na hiến cúng
Nâu sòng cô khoác áo nhà tu
Nghiệp trần xa lánh thành nữ tu
Tìm về bên Phật nương ánh Đạo
Trau dồi đạo đức nhờ minh Sư
Có lần chạm cái bắt tay
Lạnh nhạt, hờ hững mới hay mình lầm
Bạn bè mấy kẻ tri âm
Bàn tay vô cảm xa dần trái tim
Hai ngày tu học tại Denver
Thành phố núi cao thật mộng mơ
Thích Nữ Giới Hương về hướng dẩn
Đố vui Phật Pháp mở khai tâm.
Con về đây quỳ dưới chân của Mẹ
Ngày Quan Âm Lễ Hội ngát hương Từ.
Chắp bàn tay, nhìn tôn nhan lặng lẽ
Con dần nghe hồn vơi nhẹ sầu tư.
Trong cuộc đời tu hành của các Tỳ Kheo cũng gặp nhiều chuyện vui buồn. Vì các Ngài còn ở thế gian sống chung với loài người, xã hội nên chuyện đời thường cũng theo đó mà đến với các Ngài trong hành trình tu tập.
Con thì đã được may mắn gặp Sư Cô nhiều lần qua những mùa Phật Đản của Giáo Hội ở Mike Square Park và hình như con cũng đã đến viếng chùa một lần với người bạn. cách đây mấy năm và hôm đó con đã "thấy cảnh sinh tình" và có làm một bài thơ, nhưng chưa kịp gởi đến Ni Sư.