41. Chùm Tứ Cú Lục Bát
“Độ Lượng Khoan Dung”
Hiền Hoà
Đối nhân buông xả hiền hòa
Khiêm cung xử thế, xuề xòa khoan dung Đêm nằm khỏi cộm cấn lưng
Sớm mai mở mắt cười rung ngực gầy.
Ai Chê?
Quần tưa áo rách lang thang
Trái tim nồng ấm chóe vàng tâm tư Tả tơi kẻ mắng người cười
Tấm lòng độ lượng đất trời mở toang.
Tươi Trẻ
Giữ cho tươi trẻ tâm hồn
Tóc phơi sương gió vẫn còn xuân xanh Khóc chuyển cười, tục chuyển thanh Khoan dung mà sống sẽ thành trẻ tươi.
Nghiệp Quả
Đi trong mưa gió sấm rền
Cuối đường chập choạng tắt đèn vô minh Duyên lành phước báo long lanh
Là nhờ nhân tốt do mình bao dung!
Thầy
Nhẹ nhàng vun đắp kiến tri
Điểm tô khối óc, nhẹ xây tâm hồn Phấn mù theo bóng lưng khom
Tiếng thầy độ lượng vẫn còn rung vang.
Lên Đường
Đã về mùa gió heo may
Mưa rơi tóc bạc, gió lay cánh chuồn Biết quen với lẽ vô thường
Vươn vai, cười mìm, lên đường bao dung.
Yên
Không yên thì nín cho yên
Gió mưa yên ắng thềm hiên yên lành Bao dung thế thái nhân tình
Tám nguồn gió lặng thì mình lại yên.
Sinh Tử
Từ trong vùng chết hồi sinh
Bồ đề hạt giống nẩy mình đâm lên Đời kia còn lắm ưu phiền
Khoan dung gột rửa an nhiên từng giờ.
Thở
Vườn hoa thở tiễn nắng tàn
Mái rêu thở tiếng khẽ khàng đón mưa Còn tôi độ lượng giữa trưa
Thở dài đón nghiệp nợ xưa réo đòi.
Nắng Mưa
Trầm thăng những bước giữa đời
Chướng duyên nghịch cảnh đứng ngồi đón đưa Khóc cười ướt sũng bão mưa
Một ngày độ lượng cũng vừa nắng lên!
An
Nhịn nhường một đứng, hai lui
Lấy đắng làm ngọt, thương người sân si Khoan dung lui mấy bước này
Tâm an, đêm ngủ giấc đầy hương thơm.
Ruộng Phước
Sần chai tay trắng nợ nần
Đất khô ướt mộng vỡ từng mảnh hoang Mồ hôi độ lượng dọc ngang
Mầm xanh bật nẩy đất vàng quả thiêng.
Vĩnh Hữu -Tâm Không
(Nha Trang - VN)