32. Thơ:
Huyễn - Đã Đến Lúc
- Bàn Về Chữ Ngộ...
Huyễn
Anh có biết cuộc sống này là Huyễn Mà cả đời anh cứ mãi bôn ba
Danh vọng, tiền tài, vật chất xa hoa Bừng con mắt ôi tuổi già tóc bạc
Em có hiểu cuộc đời này là Huyễn Mới ngày nào hai đứa chung đôi Anh thiết tha thề non hẹn biển Buồn làm chi lời chót lưỡi đầu môi
Cha có hay cuộc sống này là Huyễn Mà cả đời cha tranh đấu vì ai
Đất nước, tự do, hoà bình, nhân loại Tỉnh mắt ra, ôi như giấc mộng dài ...
Mẹ có biết cuộc đời này là Huyễn
Mấy mươi năm rồi Mẹ vẫn cứ chắt chiu Nhà cửa bạc tiền Mẹ lo con thiếu
Khi ra đi chẵng mang được gì nhiều
Chị có hiểu cuộc sống này là Huyễn Đổi thay lòng người ta ngoảnh lưng đi Khóc làm chi nước mắt ướt bờ mi Tình hư ảo có gì mà nuối tiếc
Cám ơn Phật, Ngài dạy cho con biết Tấn tuồng đời - trò ảo thuật mà thôi Chẳng ai hay ta chỉ là con rối
Khi màn nhung hạ xuống ... đã muộn rồi
Cám ơn Cô dạy thế nào là Huyễn Để con sớm từ giã cuộc rong chơi
Tự chuẩn bị cho mình con đường mới Nhân chứng ra đi trong cái Biết Không Lời
Đã Đến Lúc
Đã đến lúc cho đi không nhận lại Bao nụ cười ánh mắt tình thương Để cảm nhận niềm an vui tự tại
Nơi trần gian như sống ở thiên đường
Đã đến lúc buông ra không nhặt lai Bao vui buồn yêu ghét sầu thương Buông luôn cả tấm thân tứ đại
Mới hiểu ra ý nghĩa Vô thường
Đã đến lúc rọi soi tâm mình lại Sao đâu rồi bao ý niệm lăng xăng? Ôi Chân Tâm ta cứ tìm kiếm mãi
Mới nhận ra Tánh Giác vẫn thường hằng.
Bàn Về Chữ Ngộ
Trong Thiền tông thường bàn về chữ NGỘ Thắc mắc hoài NGỘ là cái chi chi?
Một ngày kia được Ni sư khại thị Bừng con mắt ta bắt đầu TỈNH NGỘ
À hóa ra cuộc đời là bể khổ Chẳng có gì bất biến với thời gian
Sức khỏe tình yêu biển bạc rừng vàng Theo ta mãi mới đúng là ... chuyện “Ngộ”
Vâng lời Cô ta bớt trò ham hố Buông lợi danh lo tu tập đàng hoàng
TIỂU NGỘ rồi đường thiền mở thênh thang Xin sám hối hết lòng ta tinh tấn
Bỏ hết buồn vui giận hờn sân hận TIỆM NGỘ dần ngày lại ngày qua Nhận ra rằng Bản Ngã là TA
Không buông bỏ nên suốt đời ngụp lặn
Người phản ta thôi không còn cay đắng Người mắng ta thôi cũng chẳng giận buồn Người nhục ta thôi hòa nhã luôn luôn Người khinh bỉ ta học thêm chữ Nhẫn
Ngày qua ngày ta một lòng cần mẫn Chẳng mong cầu chứng NGỘ cao xa Sống an vui trong cõi ta bà
Không ao ước khi nghe người ĐẠI NGỘ
Lập lại chi lời tiếu đàm vô bổ
Băn khoăn gì khi nào NGỘ đến ta? Chẳng việc gì cần bàn tán vào ra
Có ĐỐN NGỘ hay không cũng mặc
Trên đường tu nhẹ lòng đừng thắc mắc Bỏ ngoài tai lời thêm bớt thị phi
Tranh chấp hơn thua liệu có ích gì
Tâm chánh niệm từng giây trong cái Biết
Đời vô thường chẳng gì nuối tiếc TIỆM NGỘ dần điều nọ điều kia Lòng từ bi ban phát sẻ chia
Tâm tứ lượng thương yêu tất cả
Đây cõi Phật chẳng gì xa lạ
Chung quanh ta những vị Phật sẽ thành Mừng cho nhau khi có ai TRIỆT NGỘ Nguyện xin làm Bồ tát độ chúng sanh
Đêm trăng tròn vằng vặc bặt âm thanh Chân ta bước dường như không người bước Một bàn tay làm sao mà vỗ được
Bỗng đột nhiên nước mắt bật tuôn trào
Ngẩng mặt lên trong vắt bầu trời cao Nhận thức Biết những gì xung quanh hết Tâm bay bỗng không còn chi dấu vết Xác thân này nay tan biến về đâu
Óc rỗng rang nhẹ hẫng cả đầu
Tâm chắp cánh như không còn giới hạn Những vần thơ cứ tuôn trào lai láng Chữ thi nhau ào ạt chảy thành dòng
Xác thân tan hòa nhập với hư không
Tâm lặng thinh trống rỗng bặt lời
Chợt bao trùm bừng sáng khắp muôn nơi Đột ngột quá! NGỘ ơi, sao mi tới?
Như Chiếu
Tiễn Anh
Chiều qua anh còn đó Sáng nay anh đi rồi Nhìn anh nằm bất động Nét xám xịt bờ môi
Không biết gì để nói Cả một kiếp long đong Suốt đời anh tất bật
Giờ nằm cũng tay không
Nhớ xưa anh nghèo khó Quyết chí phải thành công Cuộc đời như huyễn mộng Anh có biết hay không
Nay anh nằm bất động Tiền bạc có như không Người thân đành chia cắt Từ giã chốn bụi hồng
Thôi chia tay anh nhé Tôi thầm nhủ với lòng Cuộc đời vô thường quá Sắc sắc tức thị không ...
Như Chiếu
(Tặng hương linh người bạn đồng nghiệp
qua đời vì Covid-19)
Xin Cô Dạy Con
Thưa Cô,
Con muốn viết nhưng không tìm ra chữ Muốn làm thơ nhưng chẳng nghĩ ra lời Con muốn Nhẫn sao tâm còn sân hận Con muốn Buông cứ tiếc mãi chẳng rời ?
Con à,
Đâu cần viết khi tâm con tĩnh lặng Đâu cần thơ khi óc rỗng rang rồi
Đâu cần Nhẫn khi tâm không dính mắc Đâu cần Buông khi xem nhẹ sự đời ...
Như Chiếu: Kính tặng Ni sư Triệt Như
Như Chiếu
(Canada)