Home Page by K2 Home Page by JSN PageBuilder

 doi vo thuong 19d 4995377

 39. Vô Thường Theo Từng Bước Chân Con

Huỳnh Ngọc Thắng

(Bài thơ này dành tặng mẹ, người đã làm tất cả vì con)

 

1.

Tháng mười, những cơn gió thổi đầu Đông, Tiếng con khóc, vang vọng góc nhà, xó bếp.

Dạ Thảo nở trong đêm thơm ngát một góc vườn, Cha mẹ cười, gọi con là Dạ Thảo - một bông hoa.

Lên ba, Cha Mẹ dẫn con theo về phố thị, Cha ra công trường, mẹ vào công xưởng, Vỗ vai con, khẽ khàng, cha nhắn nhủ, Đường đời chông chênh,

Con đi trường học Mẹ cha đi trường đời.

Bảy tuổi, cha đi theo công trình xa, Mẹ thường không về nhà mỗi tối.

 

Ngoài kia, Sài Gòn hoa lệ

Cuối khu nhà trọ, ánh đèn treo trong màng nhện Góc phòng, chỉ cô độc mình con.

Cuối năm đó, ông bà ngoại đột ngột qua đời Mẹ đau đớn ngồi buồn nước mắt tuông rơi. Cha ôm mẹ và con vào lòng thủ thỉ:

“Đời vô thường, có đến phải có đi. Cuộc đời người, chỉ nằm trong hơi thở.”

Con chưa hiểu vô thường là gì

Nhưng con biết đóa hoa sẽ tàn, ngọn đèn sẽ tắt, đám mây sẽ bay hơi

Vạn vật đang âm thầm bốc cháy.

Dạ Thảo nở mỗi ngày, mỗi đêm hương theo gió bay xa, Con đã trưởng thành, bước ra từ màn đêm thăm thẳm. Sinh ra là tiếng khóc, mở mắt là tiếng cười,

Nhưng đời người sao đôi khi toàn là nước mắt… Mẹ Cha ơi!

Xuân, Hạ, Thu, Đông rồi lại Xuân, Mười tuổi, con theo mẹ chuyển nhà

Người thay đổi, lòng người cũng đổi thay theo. Tuổi thơ con, dọc dài theo từng khu trọ

Những ánh đèn chập chờn, chập choạng Những con thiêu thân trong ánh đèn mờ

 

Lao nhanh, vụt tắt, rồi rụng cánh. Giữa muôn vàn biến động

Con tự hỏi:

Đâu là đích đến của đời người?

Mười hai tuổi, gặp lại cha nơi Ngã Tư Ga Mái tóc xưa thêm pha sương chút gió Đôi mắt đã kinh qua nhiều phần ngâu đục

Giọng cha khàn đặc, khóe mắt đầy những vết chân chim Những trách móc hiện đầy trong từng lời con nói với cha.

Hương Dạ Thảo chưa đủ bao dung để ôm lấy màu thời gian đang dần thay đổi.

Mười lăm tuổi, gia đình mình gặp lại, Không phải ở nhà mà ở… một ngã ba. Từ đó, bóng cha khuất dài sau vệt nắng…

Con theo mẹ, lầm lũi nhặt những kỷ niệm, rời đi.

Con trách cha thay lòng đổi dạ, bỏ rơi con bơ vơ trong đêm tối ngày đông.

Trách mẹ, chỉ biết dấm dúi tiền chạy lo những bữa cơm, Không còn quan tâm con nhiều như trước.

Tuổi mười sáu, con nổi loạn.

Không nhận ra những cơn sóng biến động lòng mình, Theo bè bạn, hút thuốc, trốn học, đạp chân ga,

Đuổi theo những ánh đèn đủ màu, những ly rượu đầy hương sắc.


say

 

Mười bảy tuổi, sau một đêm dài trượt trong những giấc mơ

Con nghe dội lại lời Kinh từng học năm lên bảy:

“như tia chớp, như hoa đốm, như một ngọn đèn, một huyễn

 

tượng,

như sương giá, bọt nước hoặc như một đám mây sấm sét mà thôi”

Có một dòng sông đang không ngừng chảy Cuốn đi những thứ từng thuộc về ta.

Cha đã không còn là cha của ngày xưa nữa

Dạ Thảo cũng không còn là một bông hoa bé xinh. Con nghe thời gian gọi,

Con thấy thời gian trôi,

Con thấy hoàn cảnh đổi thay khiến tâm tình con thay đổi, Trên hành trình miên viễn của thời gian.

Nước mắt mẹ rơi,

Lòng người thay đổi rồi.

Không ai không đi qua những ngày biến động Để nhận ra, biến động là bản chất của đời người.

Làm gì có cây hoa nào mà không lớn, Làm gì có con sông nào mà không trôi,

Làm gì có một bóng cây nào không đổi hướng, Khi sự biến thiên là quy luật hiện diện muôn đời.

Con nhận ra, sau những ngày dong ruổi

 

Phải có ngày nắng mới có thể hong khô những ngày lạnh giá mùa Đông.

Phải có mùa Đông mới hiểu sự trân quý từng hạt nắng ra khơi ngày Hạ.

Thôi, không hoài trách móc thời cuộc đổi thay. Con nhận ra, dẫu là lòng người hay hoàn cảnh

Cũng đều là sự bình thường mang hình dáng vô thường thôi!

Gặp lại cha trước ngưỡng cửa đôi mươi. Con gửi cho cha một đóa hoa Dạ Thảo,

Ôm cha, con khhông còn những giận hờn trách cứ. Cha còn hiện diện chính là một sự nhiệm mầu.

Vô thường mà

Phải không mẹ? Phải không cha?

Con đã học được rằng, nên trân quý những gì con đang có.

Thay vì oán hận đời sao nhiều gian khó, Thay vì nghĩ cuộc sống thật trầm kha, Con biết vui, như niềm vui vốn nó là,

Con biết vui, vì có khi ngày mai con không còn nữa. Bởi vì chẳng có gì là không biến hoại

Không ảo vọng để rồi phải chấp lụy, khổ đau.

2.

Sau này khi con lớn khôn,

Con sẽ dạy cho những đứa trẻ của con,

 

Này! mọi thứ đang trôi đấy!

Nhưng hạnh phúc luôn ở trong tầm tay. Con biết không,

Trong tiếng cười, tiếng khóc Trong cái đẹp, cái tàn, cái bi ai

Mỗi mỗi đều là hiện thân của hạt giống vô thường vậy.

Vô thường đã theo con trên vạn dặm đường đời Không bao giờ sẽ có chuyện nghỉ ngơi.

Thôi, con sẽ không than vãn, Ngẫm sự đời,

Vô thường - là lẽ bình thường thôi.

Vô thường sẽ theo mẹ.

Mái tóc bạc màu, làn da sẽ không còn tươi mát

Làm gì có ai chống lại được sự trôi chảy của thời gian.

Hãy xem nó là bình thường để nắm tay con, cùng đi, thật nhẹ.

Vô thường sẽ theo cha, Âm thầm, đầy thách thức.

Cha sẽ mỉm cười khi nhìn lại, để thấy thành quả của một chặng đường.

Sự vô thường làm thay đổi đường cha đi, Nhưng sẽ không bao giờ làm cha nản chí.

 

Vô thường sẽ theo con, con thay đổi từng ngày, Ở bên trong, những tham vọng, một thời cố chấp. Con sẽ lớn, sẽ trưởng thành và nằm xuống,

Nhưng có xá gì đâu, nếu con đã hiểu tự nơi chính bản thân mình.

Vô thường đốt cháy con nhưng không làm mất đi hạnh phúc trong con.

Cứ ngỡ dòng sông rẽ nhánh là chia ly,

Mới hay nhờ rẽ nhánh mới có thể mang dòng nước phù sa đến ruộng đồng lân cận.

Cứ ngỡ vô thường làm cho đời người bất thuận,

Nhưng không đau khổ thì sao biết quý những giây phút hiện diện nơi này.

Vô thường là chất liệu của đời bình thường đó thôi!

Hãy mở rộng cái thấy của con, Để thấy

Từng sát na,

Từng sát na đang trôi, Từng sát na,

Từng sát na đang diệt.

Con sẽ biết vui nơi hiện tại,

Trước lẽ vô thường đang chuyển dịch, đổi thay. Mai này khi con khôn lớn

 

Con sẽ dạy cho những đứa trẻ của con

Đối diện với biến động, nghịch cảnh, vô thường. Bình tâm nhận, không than phiền, vọng tưởng. Vô thường gây biến động đời con

Nhưng sẽ không làm nội tâm con xô nghiêng qua cơn bão. Chỉ là đốm sáng hư không, chỉ là hoa băng trong ánh nắng Đừng bám víu vào những điều không thật

Cứ là chính con, cứ là giây phút này.

Con sẽ dạy cho những đứa trẻ của con

Sau này, trên mọi nẻo đường con theo đuổi. Khi đạt đến đỉnh cao của vinh quang sự nghiệp,

Hay khi tuột dốc xuống tận cùng của thất bại ê chề, Hãy đón nhận, sự vô thường hiện diện,

Không chống trái để cứ mãi khổ đau. Mong con đừng ngủ quên,

Trong những ảo vọng đang thiêu đốt. Chỉ cần con nhớ rằng còn có ngày mai, Ánh mặt trời sẽ lần lần quay lại,

Vô thường không lấy mất của con,

Mà dạy con cách: Sống như là được sống.

Hãy

Ngắm một đám mây trắng bay Nhìn những hạt mưa rơi xuống Đất chuyển nước đến hoa

 

Hoa gửi hoa về lại đất. Nhìn thật sâu vào đó, Này con, có thấy không,

Mỗi bước chân con đi, cũng nhiệm mầu thế đấy!

3.

Vô thường theo tiếng khóc con về. Vô thường theo tiếng khóc con đi.

Vô thường trong mẹ, trong cha, trong con. Vô thường ẩn hiện trong đóa hoa Dạ Thảo. Vô thường cho con được sống như chính là.

Vô thường,

Theo từng bước chân con.

Huỳnh Ngọc Thắng

(Thị xã Hòa Thành, Thành Phố Tây Ninh)

 

 

Lịch sự kiện trong tháng

Thứ 2 Thứ 3 Thứ 4 Thứ 5 Thứ 6 thứ 7 Chủ nhật
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

Thư viện

Pháp âm