Home Page by K2 Home Page by JSN PageBuilder

 hoa dep

      8. Tự Truyện

Chia Sẻ Phật Pháp -

Daisy Nguyễn (Nguyễn Thị Miên Thảo)

Trước kia, tôi là người rất bi quan. Tôi tiêu cực, và tôi không bao giờ biết nhận lỗi. Tôi luôn luôn trách trời

phật, hay người khác vì những chuyện xui sẻo, hay không như ý đã xảy ra với mình. Tôi cứ nghĩ là, khi tôi đỗ lỗi cho ai đó, thì bản thân tôi sẽ được thoải mái hơn, nhưng nó lại trái ngược. Lâu dần tôi nhận ra bản thân của mình rất xấu, và lúc tôi hiểu ra được điều đó thì cảm giác tội lỗi đã nhấn chìm tôi. Mãi đến sau này, khi tôi biết sai, nhận lỗi, và sám hối, thì bản thân mới nhận được cảm giác nhẹ nhõm. Nhờ vào phật pháp, tôi học được cách tha thứ cho người và cho chính tôi. Bạn biết đấy: con người chúng ta không phải lúc nào cũng hoàn hảo, và mỗi chúng ta đều đã từng một lần phạm lỗi. Vậy, làm cách nào để chúng ta nhận sai và sửa lỗi?

Bạn biết không? Việc đầu tiên trong quá trình sửa lỗi đó là tìm ra nguyên nhân khiến bạn gây lỗi. Khi bạn chỉ nhìn vào một mặt vấn đề mà không nhìn toàn diện, bạn sẽ cảm thấy thất vọng, và tội nghiệp cho chính mình. Bạn cảm thấy cuộc sống không được công bằng với bạn đúng không? Tôi cũng vậy, tôi sinh ra là một người khuyết tật với một bên mắt phải nhắm kín. Vì thế, tôi hay bị bạn bè trêu trọc là “đứa con gái mắt mù hay mắt lé.” Việc này kéo dài trong những năm học cấp 1 đến cấp 2 của tôi ở Việt Nam. Họ cho tôi là người kì dị và bất thường. Nhưng họ đâu biết rằng: tôi

 

cảm thấy lạc lõng trong lớp học cũng như trong khi xếp hàng chào cờ đến dường nào. Bởi vì, tôi nghĩ rằng không ai đứng về phía tôi, nên tôi bắt đầu ít chia sẻ lại. Tôi cố tỏ ra mình mạnh mẽ và có thể tự chơi và học một mình. Tuy nhiên, tôi vẫn nhớ tôi từng rất ghét các đứa bạn khác, và cũng ghét thầy cô giáo đã không phạt những đứa học sinh đã trêu đùa tôi.Tôi đã cố gắng không để người khác phải tội nghiệp cho tôi. Tuy nhiên, trong tôi vẫn luôn cảm thấy bất công cho chính mình. Tôi trách ông trời vì sao người chịu đựng phải là tôi mà không phải ai khác. Đây cũng là nguyên nhân gây tổn thương về mặt tinh thần,cũng như khiến tôi sống khép kín, và gây ra nhiều lỗi lầm về sau.

Có phải bạn rất muốn biết tôi đã làm những việc gì xấu đúng không? Tôi cũng không làm gì xấu lắm đâu. Tôi đã từng trách người sinh ra tôi, ba mẹ tôi vì sao không cho tôi một hình hài trọn vẹn. Tôi đố kỵ với những người xung quanh vì tướng mạo họ hoàn mĩ hơn tôi. Tôi bắt đầu tìm khuyết điểm của những người khác để bản thân cảm thấy bớt tự ti hơn. Khi ai đó đến gần, tôi luôn nghĩ họ chỉ thương hại và tội nghiệp cho hoàn cảnh của tôi. Sự nghi ngờ trong tôi đối với người khác lớn dần theo thời gian, đến nỗi tôi nghĩ rằng không ai thực sự tốt trên đời. Tôi xa lánh và lạnh nhạt với những người đã quan tâm cho tôi. Dần về sau, tôi quên cách tương tác với thế giới bên ngoài. Cuộc sống của tôi tẻ nhạt dần, khi mối quan hệ bạn bè của tôi khép lại. Tôi cho rằng mình là người xấu số nhất, và có quyền trút giận lên người khác khi tôi không được vừa ý. Cái nhìn hạn hẹp của tôi cho rằng bản thân mình bất hạnh nhất, và lâu dần điều này đã hình thành một con người bi quan trong tôi. Tôi tự hỏi, sự tồn tại của tôi trên thế giới này có ý nghĩa gì không? Cuối cùng, điều tồi tệ nhất tôi đã làm là nghĩ đến kết thúc mạng sống của mình.

Bạn biết không? Phật dạy nhân quả là có thật đấy! Hồi ấy khi tôi còn rất nhỏ, chỉ khoảng 3 tuổi thôi. Gia đình tôi phải đi kinh tế vào nam. Vì ba tôi là lính Cộng Hoà nên phải bỏ trốn nếu không sẽ bị tù. Ba mang theo hai anh em tôi từ Trung vào

 

Nam lập nghiệp ở một thôn nhỏ xa thị trấn. Điểm bắt đầu là 3 người chúng tôi sống trong một cái chuồng gà. Đúng vậy? Là ngủ trong một chuồng gà bị dột nước mưa, và gió lùa lạnh lẽo. Lúc đó, tôi ngây thơ và vui lắm; cho dù tôi không biết những gì mình sắp phải đối mặt là gì. Mỗi ngày, ba tôi phải lên rừng, mở đất làm vườn. Vì thế, ba hay để hai anh em tôi tự chơi ở nhà. Tôi nhớ như in, tôi thường hay làm nũng để ba ở nhà với tôi lâu thêm một chút, tuy nhiên điều đó là không thể. Tôi thường nằm ngủ một mình với con mèo bên trái và con búp bê bên phải, cảm giác lạnh rất sợ. Tuy nhiên, tôi luôn hy vọng một ngày tốt hơn sẽ đến. Lúc tôi gần 5 tuổi, thì mẹ tôi bế em gái của tôi vào sống chung. Cậu tôi cũng vào cùng và giúp lợp nên một ngôi nhà bằng gỗ có mái tranh che.Tôi đã cảm thấy rất hạnh phúc vì đó là căn nhà tốt nhất ở nơi tôi sống lúc bấy giờ. Bây giờ tôi nghiệm ra, tất cả chỉ là nghiệp mà cả nhà tôi phải trả, đều là duyên mới gặp làm con của ba mẹ. Chúng ta thường nói, mình không có sự lựa chọn để được làm con của ai đó. Tuy nhiên, nhờ học phật pháp, tôi biết ba mẹ mình hiện tại là người mình đã từng quen biết và có mối vay nợ. Vì thế, tôi học cách vui vẻ với chấp nhận cuộc sống của mình. Mọi thứ đều là tạm bợ, và nó có thể thay đổi được.

Đến lúc tôi bắt đầu đến trường, tôi đã từng nghĩ mình là người xui xẻo, mà những chuyện tệ hại thì luôn đến với mình. Ví dụ, tôi đi thi thì làm lộn đề, đi học thì bị bắt nạt, giáo viên thì bênh bạn học giỏi, đến mức tôi uất ức và sợ trường lớp. Tôi hay bị chọn làm mục tiêu để trêu chọc, vì thế tôi không muốn để mình làm nạn nhân mãi. Ở xã tôi sống chỉ có duy nhất một ngôi trường từ cấp 1 đến cấp 2, vì vậy tôi không có sự lựa chọn thứ hai.Tôi bắt đầu học các tính xấu để ứng phó, đánh trả các bạn nam bắt nạt mình, hay chửi lại các bạn nữ châm chích tôi vì ngoại hình. Cứ thế, tôi tồn tại và lớn lên cho đến lớp 8. Năm đó, tôi biết tin mẹ mình là con lai và cả gia đình của tôi sẽ được định cư tại Mỹ. Tôi ngộ ra rằng, những điều này không phải sự ngẫu nhiên. Trước đó

 

vài năm, gia đình tôi có một người dì đến thăm và kể chúng tôi nghe về nhân quả, Phật pháp và cách yêu thương động vật. Tôi và em mình bắt đầu tụng kinh Cầu An và chú Đại Bi. Anh trai tôi cũng từ đó không còn đi câu cá nữa. Đến Ba tôi, người chuyên giết động vật làm thức ăn, khi nhìn thấy chú gà trống can giữa 2 cô gà mái đang đá nhau; ông cũng ngộ ra loài gà cũng có tình cảm. Từ đó, ba tôi cũng ngừng việc giết gà làm thịt. Cả đàn gà tự nhiên chết hết trong một đợt cúm không lâu sau, đây có thể là sự giải thoát tốt nhất với chúng khỏi sự giam cầm. Còn tôi, tôi không còn dễ nóng giận hay xem mình là kẻ xui xẻo nữa, vì tôi không phải trạm chán với những người gây khó dễ đối với tôi. Tôi tha thứ cho lời nói và hành động không dễ thương của họ, và học cách yêu thương cho hoàn cảnh của họ. Cuối cùng, tôi hiểu được không phải ai chọc bạn, châm chích bạn, hay đánh bạn cũng ghét bạn, mà có thể họ chưa học được cách thể hiện tình cảm của họ mà thôi. Trong trường hợp của tôi, họ là bạn và là những đứa trẻ chưa đủ nhận thức đúng sai, và tôi chọn cách khoan dung, cũng như giải thoát cho chính mình.

Sau khi biết tin cả nhà sẽ được nhập cư tại Mỹ, ba tôi đã cho 3 anh em tôi ở nhà không lên trường nữa để tránh những chuyện bất trắc tại trường. Tôi không còn đối diện với cảnh tranh cãi với bạn bè, hay chống trả với người khiêu khích mình. Tôi bắt đầu học theo dì tụng kinh và sám hối tội lỗi của mình. Tôi nhận ra, những người gây khó dễ hay làm tổn thương đến tôi dần tránh xa và tôi dần không còn gặp họ. Tôi ngộ ra rằng, khi tôi không nghĩ đến việc xấu, hay gặp những người xấu, tôi suy nghĩ tích cực và yêu cuộc sống mình hơn. Do khủng hoảng kinh tế năm 2010, chuyến bay của gia đình tôi cũng bị đình lại. Trong khoảng thời gian này, gia đình tôi ngừng sát sinh, không gây sự với ai, sống và tin tưởng chúng tôi sẽ có thể đến một đất nước mới. Trong lúc chờ đợi, thì các truyện kỳ lạ xảy ra. Các chú chó con trong nhà đột nhiên ăn rất nhiều, nhưng sau đó chúng bắt đầu có triệu chứng phình bụng, biếng ăn, và xuất

 

huyết. Vài ngày sau, cho dù chích thuốc hay truyền đạm đều vô ích. Tôi tự giam mình tụng kinh cầu an, kết quả từng con từng con chết càng nhanh hơn. Điều này là một cú sốc lớn đối với tôi, vì từ nhỏ đến lớn, tôi luôn có chó mèo là chỗ dựa tinh thần và chia sẻ những chuyện không vui buồn. Sau này tôi hiểu ra, đó là đã đến lúc các chú chó không còn duyên với mình nữa, sợi dây ràng buộc chủ tớ của tôi với chúng đã kết thúc. Cái chết là sự giải thoát tốt nhất cho sự đau đớn về thể xác do virut gây ra cho chúng. Kế đến là mèo mẹ do sinh khó mất máu quá nhiều mà chết đi, anh em tôi cũng chôn cất và từ biệt nó. Tôi không còn trách Phật không cứu chúng, mà tôi hiểu rằng đó là duyên của tôi và chúng đã hết. Tôi vui vẻ và tụng kinh cầu siêu cho chúng. Sau đó, chú mèo cuối cùng của tôi cũng bỏ nhà đi biệt. Và đây cũng là lúc chúng tôi nhận được vé máy bay đến Mỹ vào cuối tháng 10 năm 2010. Đây có thể là cách cuộc sống đã xắp xếp để chúng tôi không còn vướng bận mà chuẩn bị cho chuyến đi xa.

Khi tôi lớn dần, thì mọi chuyện thay đổi. Tôi cảm thấy mình may mắn hơn rất nhiều người. Bởi vì, tôi được trải qua cảm giác của người khuyết tật, trải qua sự tự ti và mặc cảm, tôi dần mạnh mẽ hơn. Nhìn toàn diện, tôi nhận ra mình còn tốt hơn so với rất nhiều người khác. Ví dụ, vào những ngày tết về, tôi thường gặp những người ăn xin ở lề đường, hay những đứa trẻ mồ côi tàn tật, tôi đã cảm thấy mình rất may mắn. Tôi vẫn có thể nhìn, và mắt phải tôi nhắm lại cũng là một đặc ân.Vì mắt phải của tôi không có con ngươi, chỉ một màu trắng đục. Vì thế,khi mắt phải của tôi không mở ra được, tôi cảm thấy mình trông bớt đáng sợ hơn, như thế tôi không phải doạ những người quanh mình. Tôi thường rất sợ ma, tuy nhiên tôi đã bớt sợ lại khi nghe ba tôi nói: “Ma phải sợ con nếu con trừng mắt nhìn nó!”. Giờ thì bạn đã biết mắt của tôi khó coi đến dường nào. Thế đấy, khi mình cảm thấy bất hạnh, và cho rằng mình là người xấu số, thì ngoài kia còn rất nhiều người khổ sở hơn mình. Biết được điều đó, tôi học theo lời Phật, sống lạc quan và biết ơn với những gì mình đang có.

 

Đúng vậy? Cuộc sống đúng theo lời Phật nói là vô thường! Mọi thứ có thể thay đổi được. Khi qua Mỹ cuộc đời của gia đình tôi đã bước sang trang mới. Có thể người khác vẫn còn sự kì thị với tôi, nhưng tôi không còn cảm giác bị đe doạ và ai đó muốn hại mình như trước. Tôi bắt đầu bập bẹ học tiếng Anh, rồi cố gắng thi vượt khoá các môn học từ High school và lên College thuận lợi sau 4 năm ở Mỹ. Bên cạnh đó, tôi đã được chính phủ trợ cấp và được phẫu thuật mắt hoàn toàn miễn phí. Nhìn bên ngoài, tôi đã có đôi mắt bình thường như mọi người, tuy mắt phải của tôi vẫn không nhìn thấy ánh sáng. Dù vậy, tôi không còn cảm giác tự ti như trước. Đây cũng là điều tôi luôn mơ ước từ nhỏ. Điều kì diệu này xảy ra cho tôi biết rằng: chỉ cần tin tưởng và hy vọng thì tôi sẽ đạt được điều mình muốn.

Tầm tôi lên 15 tuổi, tôi bắt đầu gia nhập một gia đình Phật tử tại tiểu bang Oklahoma nơi tôi đang sống. Điều này đã giúp tôi rất nhiều trong thời gian học tập tại Mỹ. Khi tôi còn học đại học, những năm đầu học tập khiến tôi rất mệt mỏi. Mỗi khi tôi thấy thành tích mình trong lớp không tốt, tôi đều cảm thấy bất lực. Sau khi sang Mỹ, ba anh em tôi phải tự mày mò, tự tìm hiểu trường lớp, thậm chí tự xin học bổng, trợ cấp trong 4 năm đại học. Tuy nhiên, khi tôi ứng dụng Phật pháp vào cuộc sống, tôi biết đây là con đường tôi nên đi. Tôi chịu khó thực tập thiền định mỗi đêm trước khi ngủ tầm 10-15 phút mỗi ngày trước khi đi ngủ. Phương pháp thiền định học từ Gia đình Phật tử này đã giúp tôi suy nghĩ sáng suốt hơn, biết được mục tiêu nghề nghiệp tôi muốn hướng tới. Khi thiền định, tôi quay lại với bản thể của chính mình, biết được điều gì đúng và sai. Tôi quyết định sửa chữa từ đó. Ngẫm lại, những số điểm bài thi tuy quan trọng, nhưng không phải tất cả. Tôi nhận ra rằng, chỉ cần mình bỏ công sức xứng đáng sẽ nhận được điều mong muốn. Các bài kiểm tra cũng chỉ để xét lại năng lực học tập của mỗi người, tôi đã cố gắng hơn và ra trường đại học. Việc luyện tập thiền định đã giúp tôi đỡ căng thẳng và lắng nghe chính mình hơn.

 

Không phải mọi việc lúc nào cũng như ý, và cuộc sống có thăng trầm và thử thách. Trong suốt thời sinh viên, tôi đều cố xin việc làm thêm để lấy kinh nghiệm chuẩn bị vào ngành dược mà tôi muốn theo đuổi. Tuy nhiên vì sự nhút nhát, tôi bắt đầu làm việc ở các tiệm thức ăn, và nước uống của người Việt. Những công việc này, tôi chỉ có thể làm vài tháng thì lại nghỉ vì áp lực học tập. Lúc đó tôi cảm thấy mình rất vô dụng. Khi nghĩ về những lời Phật dạy về khổ đế, buồn giận chỉ là tự ta cảm nhận. Tôi dần chuyển hoá suy nghĩ của mình, tôi biết ơn những kinh nghiệm làm thêm từ chân tay mà tôi đã có. Bên cạnh đó, tôi vui vì lựa chọn xin nghỉ những công việc đó để tập trung vào việc học. Sau đó, tôi đã bắt đầu dũng cảm xin việc ở các tiệm dược tại Mỹ.

Học theo hạnh tinh tấn của Đức Thế Tôn. Mỗi khi tôi muốn từ bỏ ước mơ làm dược sĩ của mình, tôi đều nghĩ lại. Tôi tìm hiểu lại nguyên nhân mình đã sai từ đâu. Khi tôi bắt đầu dũng cảm để xin việc làm với các công ty Mỹ thì lần lượt bị từ chối. Tuy vậy, tôi rất cứng đầu. Tôi cứ nộp đơn đi và nộp đơn lại vào một chỗ. Sau 5 lần nộp đơn xin việc kỹ thuật viên và bị từ chối ở tiệm dược CVS và 2 lần tại Walgreen. Tôi quyết định bắt đầu với công việc làm nhân viên xếp quần áo cho chợ Walmart trước. Cứ thế, tôi vừa làm, vừa học, và lấy được bằng kỹ thuật viên dược quốc tế. Sau đó tôi đã được nhận và chuyển đến một Walmart nhỏ làm kỹ thuật viên dược gần nhà. Sau việc này, tôi biết ơn vì mình đã không bỏ cuộc. Sự bền bỉ đi cùng phương pháp đúng cách đã giúp tôi có được công việc làm thêm như tôi mong muốn.

Dù đã có kinh nghiệm và học xong các lớp yêu cầu. Tôi vẫn không được nhận vào trường dược mà tôi nộp đơn đến 5 lần. Tôi luôn luôn cho rằng bản thân tiếng Anh không đủ tốt; vì thế, tôi chỉ luôn nộp đơn vào một trường duy nhất, mặc dù thành phố của tôi có đến 2 trường dược. Đến khi tôi nói với bản thân tôi sẽ nộp đơn lần cuối cùng vào ngôi trường mà tôi nghĩ mình sẽ

 

không bao giờ được nhận thì mọi chuyện chuyển hướng. Lần này, tôi nộp đơn và nhận được thư mời phỏng vấn chỉ sau 3 ngày vỏn vẹn. Sau đó một tháng, tôi đến phỏng vấn và được trả lời nhận chỉ sau một tuần. Tôi được nhận vào trường dược, Oklahoma University nơi mà tôi luôn muốn, Có thể nhờ vào sự thành thật và nhiệt huyết với ngành nên tôi đã được chọn. Vì trước kia, tôi luôn hy vọng ở bên cạnh ba mẹ trong lúc đi học để có thể tiện giúp đỡ. Nhờ vậy, tôi có thể vào được ngôi trường gần nhà. Đôi lúc, chúng ta tưởng chừng là không thể. Tuy nhiên, có thể lúc chúng ta sắp từ bỏ thì nó là bước cuối cùng để dẫn đến kết quả mình mơ ước. Đúng thật, sự kiên trì hay gọi là tinh tấn trong nhà Phật có thể ứng dụng ngay trong cuộc sống thật của chúng ta.

Đến nay, tôi đã là thực tập sinh năm cuối trường dược. Tôi từng rất sợ, năm 2023 của tôi đang đến sẽ như thế nào? Tôi ra làm dược sĩ có thể sẽ mắc lỗi hại đến bệnh nhân, điều này khiến tôi khá ám ảnh. Tuy vậy, nếu tôi không đi làm thì tiền nợ học sinh mấy năm nay dồn lại sẽ chẳng thể trả. Tuy nhiên, đây chỉ là nỗi sợ, và ai cũng sẽ phải vượt qua. Tôi hiểu mình cần học theo tinh thần Bi-Trí-Dũng từ GĐPT để tiếp tục bước tiếp. Tôi biết ơn vì mình đã được biết đến Phật pháp sớm. Tôi không còn trách móc ai mà tự nhận lỗi của bản thân và tập sửa lỗi. Tôi kìm chế cơn giận bằng hơi thở. Tôi tập nghe bản thân mình. Đôi lúc, tôi cũng bật khóc vì những khó khăn trong cuộc sống.Tuy nhiên, tôi biết thử thách chỉ làm mình mạnh mẽ hơn. Tôi mạnh dạn chấp nhận những việc không như ý đến với mình. Tôi biết, chỉ cần tôi làm việc hướng thiện thì tôi sẽ luôn cảm thấy bình yên. 8 năm là huynh trưởng trong GĐPT và tiếp bước các anh chị lớn trong đoạn đường hướng dẫn các em phật tử nhỏ theo con đường hoa sen trắng. Tôi cảm thấy thế giới của mình đã trở nên ý nghĩa hơn rất nhiều. Dù sau này con đường dược sĩ khó khăn phía trước, tôi có thể mắc lỗi, nhưng tôi tin tưởng mình sống tỉnh thức trong giây phút hiện tại sẽ giúp giảm thiểu sự sai

 

sót trong công việc. Tôi luyện tập hạnh từ bi, đem trái tim mình để giúp những bệnh nhân ngoài kia. Tôi tin tưởng vào nhân quả, chúng ta làm việc thiện thì sẽ được thiện báo.

Mọi sự khổ đau đều phát xuất từ tâm. Tôi còn nhớ như in thời gian 4 năm trước khi tôi vào ngành dược. Một người huynh trưởng trong GĐPT đã mất trong một vụ tai nạn xe ô tô. Anh ấy cùng ngành dược với tôi. Kéo theo đó, một người bạn từ thời trung học đang theo đuổi ngành y cũng bị tai nạn và qua đời. Tôi nhận ra mọi thứ đều vô thường. Tất cả đến và đi rất nhanh. Vì thế, tôi không còn oán giận hay trách móc bất kỳ ai nữa. Tôi hy vọng mình có thể yêu thương và trân trọng người bên cạnh. Tôi muốn cuộc sống của mình có ý nghĩa từng ngày. Tôi yêu thương bản thân và hình hài mình đang có. Sinh ly tử biệt thật sự là nỗi khổ lớn trên đời này. Bây giờ, ba tôi tóc cũng bạc đầu. Ông ấy vẫn đi làm mỗi ngày vì ông ấy vui với giá trị của mình đem đến cuộc sống. Năm tới ông ấy đã 70 tuổi, và tôi sẽ bước sang tuổi 28. Tôi biết rằng, khi mình vẫn đang sống và làm việc là một hạnh phúc lớn. Dù chúng ta đã từng mắc lỗi, nhưng đừng để những sai lầm và mặc cảm tội lỗi mà nhận chìm chính mình. Tôi chọn cách nhìn nhận lỗi lầm, quán chiếu bản thân mình, sám hối và sửa lỗi. Điều đó đã làm cuộc sống của tôi trở nên tích cực và có ý nghĩa hơn rất nhiều. Và tôi tin rằng bạn cũng có thể làm được.

Daisy Nguyễn (Nguyễn Thị Miên Thảo)

(Oklahoma University, Oklahoma City)

Lịch sự kiện trong tháng

Thứ 2 Thứ 3 Thứ 4 Thứ 5 Thứ 6 thứ 7 Chủ nhật
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30

Thư viện

Pháp âm