Không những ở chùa không có cá để ăn mà bây giờ cả miền Trung có cá cũng không ai dám ăn.
Ở chùa không có cá
*
Lê Huy Trứ
Phóng Tác
Hồi tôi còn thơ dại, tôi muốn đáo bĩ ngạn, về Huế vào ở trong chùa luôn để nghe kinh kệ, Má tôi tiễn tôi trong nước mắt.
- Con đi tu, ở trong chùa không có cá cho con ăn mô!'
Bà nói thế nhằm 'thuyết phục' tôi đừng đáo bĩ ngạn, chưa đi mà đã quay trở lại nhà vì thèm ăn cá bà kho. Nhưng tôi trả lời một cách khẳng khái:
- 'Kệ, không có cá ăn cũng không răng.'
Miệng tuy nói vậy, nhưng trong lòng tôi đã có 'chủ trương' rồi: 'Chùa thì ở trong thành phố Huế tuy bể cạn trong chùa có nuôi cá nhưng không thể như lúc trước câu cá Phi ở trong bể cạn ở nhà ông nội tôi ở Chợ Cống mà ăn được, nhưng không sao mình có thể đi ra chợ mua cá mà.' Vì tôi nhớ không lầm, lúc nhỏ có lần theo Má tôi 'băng' qua chợ Đông Ba, đường Trần Hưng Đạo, chợ đó kế bên đồn cảnh sát Đông Ba, đối diện với tiệm vãi Thuận Long của ngoại tôi, chợ lớn và bán nhiều đồ lắm, lo gì không có cá.
Và thực tại, đúng như lời của Má tôi nói: Không những ở chùa không có cá để ăn mà bây giờ cả miền Trung có cá cũng không ai dám ăn. Còn tôi thì, 'ở trong chùa không có cá cũng không sao' vì tôi đã đáo bĩ ngạn.
***
Thích Chúc Hội
Hồi nhỏ, ngày tôi đi xuất gia, chị ba tôi tiễn tôi trong nước mắt:
- Mày đi tu, ở trong chùa không có cá cho mày ăn đâu!'
Chị nói thế nhằm 'thuyết phục' quay trở lại nhà. Nhưng tôi trả lời một cách khẳng khái:
- 'Kệ, không có cá cũng không sao'.
Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng đã có 'chủ trương' rồi: 'nhà mình gần ruộng đồng, dễ dàng bắt cá ăn, còn chùa thì ở ngoài thị xã nên không bắt cá được, nhưng mình có thể đi mua mà'. Vì tôi nhớ không lầm, mình được một lần theo mẹ đi chợ ở ngoài thị xã, chợ đó lớn và bán nhiều đồ lắm, lo gì không có cá.
Và thực tế, đúng như lời của chị tôi: ở chùa không có cá để ăn. Còn tôi thì: 'không có cá cũng không sao