Bài Hát Độ Ta Độ Nàng Khắp Thế Gian
Nhạc hoa lời Việt: Lâm Ánh Ngọc- Võ Hạ Trâm
Bối cảnh bài hát : Nguyên Hải Thiền Nhân
Lời bài hát: Phật từ bi luôn soi sáng, Dẫn lối cứu độ muôn loài, Mà vì lòng ta thờ ơ, Ái ố si mê phủ mờ. Đường vàng chân lý đón chờ, Còn mình cứ mãi mộng mơ, Chọn con đường vương sầu nhớ, Ngủ vùi thân tâm xác xơ, Phật độ mà người không thấy, Cứ mãi mê lầm đắm chìm, Từng lời kinh thiêng dần xa, Chẳng biết đâu là chánh tà, Để rồi Phật đang rất gần, Mà mình cứ ngỡ thật xa, Để cho tình thương vụt qua vội vàng, Ngày mình vui trong êm ấm, Chẳng nghĩ ơn này do Phật, Mà vì sao trong niềm đau, Cứ khóc than kêu trách Phật, Kìa hồi chuông vang tiếng dài, Nguyện người tỉnh giấc mộng say, Tìm quay về nơi bờ giác, Một lòng đường tu bước đi, Phật là bậc thầy cao quý, Thế giới muôn loài tôn thờ, Lòng thành ngợi ca ngày đêm, Với trái tim không bến bờ, Nguyện người xin chớ hững hờ, Tìm về chánh pháp vẹn nguyên, Cùng dâng đời bao lời ca thiện lành.
Bối cảnh bài hát: ĐỘ TA ĐỘ NÀNG ĐỘ KHẮP THẾ GIAN
Độ Ta, Độ Nàng, Độ khắp thế gian là một câu chuyện ngắn có bối cảnh: Đó là trước kia có một vị Quận Chúa xinh đẹp, nhà của nàng sống ở gần ngôi chùa, lúc nhỏ theo cha đến chùa lễ Phật, nên cô đã quen biết với một Tiểu Hòa Thượng suốt ngày gõ mõ tụng kinh ở trong sân chùa.
Sau đó mỗi ngày Quận Chúa đều đến tìm cậu để chơi đùa và cho cậu món ăn ngon cho chàng. Tiểu Hòa Thượng tay cầm mõ, dáng vẻ rất ngại ngùng và cẩn thận dè dặt. Khi nàng cười nói vui vẻ,thì chàng mỉm cười lắng nghe.
Thứ mà Tiểu Hòa Thượng thích ăn nhất là kẹo hồ lô, tuy chàng chưa từng nói về điều đó, nhưng mỗi lần đến chơi với chàng, Quận Chúa đều mang cho chàng một xiên kẹo hồ lô.
Sáu năm trôi qua, Tiểu Hòa Thượng tu càng ngày càng cao, nàng cũng ngày càng xinh đẹp. Một ngày nọ, cha của nàng đến tìm Sư Phụ của Tiểu Hòa Thượng với nét mặt đầy lo lắng. Còn nàng thì tỏ vẻ phản đối, không cười, không gây sự.
Tiểu Hòa Thượng không hiểu rõ sự tình ra sao, nàng bèn hỏi: "Chàng có thích ta không?". Tiểu Hòa Thượng không đáp lại nàng.
Nàng nói: "Ta hiểu rồi". Lúc đó cha của nàng trở ra, dự định dẫn nàng đi. Nàng một mực không đi, nhất quyết ở lại bên Tiểu Hòa Thượng. Nàng hỏi lại: "Chàng có thích ta không?" Tiểu Hòa Thượng nói: "Ta thích nàng, thích mọi người, thích cả chúng sanh". Rồi vị Tiểu Hòa Thượng đọc lên bài thơ nói về tình yêu bao la (lòng Từ Bi) của người tu sĩ Phật Giáo:
"Cứ ngỡ người Tu không biết yêu.
Sống không tình cảm, sống cô liêu.
Tháng ngày chỉ biết câu kinh kệ.
Chôn đời trong nếp sống quạnh hiu.
Vỡ lẽ người Tu cũng biết yêu.
Mà không yêu một, lại yêu nhiều.
Xấu đẹp, sang hèn đều yêu cả.
Tim này không biết rộng bao nhiêu".
Nàng bèn hét lên với chàng rằng: "Ta thích chàng. Ta muốn kết hôn với chàng". Tiểu Hòa Thượng nói: "Ta không biết, nàng muốn gì thì lên chùa hỏi Sư Phụ ta". Nàng bèn theo cha lên hỏi Sư Phụ. Sư Phụ nhìn Quận Chúa và nói với cha của nàng: "Cô bé này rất đẹp, đẹp tuyệt vời, nghiêng nước nghiêng thành, lại thêm rất thông minh. Sống ở ngoài đời cô sẽ không vừa ý, vì cô rất thông minh, chỉ có tu hành theo đạo Phật, mới thỏa mãn được ý chí của cô". Sư Phụ quay lại Quận Chúa và hỏi: "Con muốn gì?" Quận Chúa trả lời: "Con muốn kết hôn với Tiểu Hòa Thượng". Sư Phụtrả lời: "Được, nhưng con phải đến chùa Sư Nữ, cắt tóc xuất gia tu một thời gian, hồi nào thấy được, ta sẽ cho con kết hôn. Ở các nước Nam Tông Phật Giáo, như Thái Lan, Miến Điện, v.v... những người xuất gia đi tu một thời gian, sau đó ra đời được rất nhiều người quý trọng hơn những người chưa xuất gia đi tu. Bởi vì họ nghĩ những người xuất gia đi tu đã thấm nhuần Phật Giáo, đã biết cách ăn ở lương thiện, tốt đẹp hơn những người chưa xuất gia đi tu. Ở các nước Nam Tông này, đi tu cũng giống như đi lính, càng sống nhiều năm trong lính, rồi khi xuất ngũ càng được rất nhiều người kính trọng". Sư Phụ nói tiếp: "Con bằng lòng cắt tóc xuất gia không?" Quận Chúa trả lời: "D<span