Cứ mỗi độ Xuân về Tết đến, có lẽ điều đầu tiên ai cũng muốn biết, đó là "Năm mới sẽ là con (giáp) gì?" Các bà, các cô nào dự định có em bé thì thường "canh me" tính toán sao cho bé trai sẽ chào đời vào các năm "Nhâm", còn bé gái thì vào những năm "Quý". Bởi ông bà mình có câu "Nam Nhâm Nữ Quý", nghĩa là nếu sinh vào những năm này thì cuộc đời của các bé trai, gái sẽ rất thuận lợi hanh thông. Nếu là trai, ba mẹ thường muốn con trai mình sinh vào năm Nhâm Thìn, bởi Nhâm là tốt, còn Thìn là Rồng, biểu tượng của quyền uy và dũng mãnh.
Trong 12 con giáp thì gia đình tôi chiếm hơn một nửa rồi. Mà sao thấy con nào cũng cực. Ba tôi, tuổi Quý Dậu, làm ca một, nên ngày nào cũng phải thức dậy từ tờ mờ sáng. Má tôi - Giáp Tuất, cả đời bà phải tính toán chắt chiu lắm mới nuôi nổi 5 chị em tôi. Bà chị cả - Nhâm Dần nên cao số. Lấy chồng trễ nên nay tuổi cũng cao rồi mà vẫn còn phải lận đận nuôi con nhỏ. Cô em kế tôi - Mậu Thân, tuy khá giả về tiền bạc, nhưng cứ lục đục cả ngày với chồng. Cậu em trai út - Nhâm Tý, tốt nghiệp kỹ sư nhưng không kiếm được việc làm ổn định, cứ phải nhảy hết hãng này đến xưởng nọ.
Nhưng nếu hỏi con giáp nào cực nhất thì chính là tôi đây. Bính Ngọ, chào đời 8 giờ sáng, đó là giờ ngựa ta phải rời chuồng đi kéo xe. Bởi vậy cả đời tôi chẳng lúc nào được nhàn nhã. Lúc nhỏ thì cắm đầu cắm cúi học. Ra trường tôi lao vào làm 2, 3 job. Tiền thì có, mà cực vẫn hoàn cực.
À mà quên, có một con giáp lúc nào cũng sướng. Là cô em gái tôi - Tân Hợi. Cả ngày con heo có làm gì đâu, cứ ăn uống rồi ủn a ủn ỉn đi ra đi vô. Tuổi heo, nên cô em sướng thiệt. Từ nhỏ đến lớn, Hợi cứ vô tư ăn, học và tung tăng với bạn bè. Hợi học không giỏi, nên khi trưởng thành không có một nghề gì chắc chắn hầu có thể tự nuôi thân, như các chị em khác. Trong nhà Má tôi lo cho Hợi nhất, vì các đứa con khác đều tốt nghiệp đại học, hay có một nghề chuyên môn, khả dĩ có thể tự sinh sống.
Hợi cũng đi làm, nhưng lương ba cọc ba đồng chẳng bao nhiêu. Má tôi vì thương con gái út nên "Thôi cứ ở chung với Má, Má nuôi". Rảnh rổi nên Hợi bắt đầu đi chùa, làm công quả. Mà nó nhiệt tình lắm. Chùa nào, lễ nào, Phật đản, Vu lan, nó cũng đều có mặt. Phụ bếp, nấu ăn, rửa chén, việc gì nó cũng làm. Mỗi dịp Tết là Hợi đều xung phong đến các chùa, chuẩn bị các trái quít treo lên nhành mai ở chánh điện. Cả nhà bảo nhau "Tuổi Heo thiệt là có Phước!".
Có mấy lần Hợi rủ chị em tôi đi nghe pháp, hình như có ông sư nào đó sang giảng. Cậu Tý nhíu mày "Ai rảnh như chị mà đi?". Hợi hỏi tiếp "Vậy có ai muốn cúng dường hôn, em cúng phần em, sẵn em đưa dùm luôn cho". Bà chị Dần trợn mắt " Mày có tiền cúng à? Lương mày nuôi thân còn chưa xong, tiền đâu mày cúng?". Hợi cười cười "Thì có ít cúng ít".
Một thời gian sau hình như Hợi còn tham gia nhóm phật tử gì đó, cứ chiều tối là thấy nó đi tụng kinh, niệm Phật. Giai đoạn này Hợi đang làm cashier trong một cửa hàng, mà cũng chỉ làm part time, tối tối và cuối tuần thì lại đi đến đạo tràng. Nhớ có một lần ai đó hấp hối, thế là Hợi gọi xin "call sick" mấy ngày, sáng trưa chiều tối có mặt ở bệnh viện để hộ niêm. Cả nhà biết chuyện xúm lại la. Má tôi rầy "Vào bệnh viện tiếp xúc với người sắp chết rất dễ lây lan vi trùng mà mắc bệnh". Bà chị Dần lớn tiếng "Sao mà "quỡn" dữ vậy, ăn cơm nhà mà đi vác ngà voi". Cô Thân góp ý " Hay Hợi đi học một nghề nào đi. Mai này Má chết, thì làm sao tự sống?" Tôi thì lắc đầu. Còn Hợi thì cứ ngồi im thin thít.
Thời gian đó, cô em Thân lục đục với chồng dữ lắm, cãi nhau suốt ngày, đòi đâm đơn ly dị. Hợi thủ tha thủ thỉ với chị Thân, khuyên chị "vợ chồng một câu nhịn chín câu lành", thôi chị bớt cằn nhằn, bớt gây khẩu nghiệp để gia đình êm ấm".
Có một khoảng thời gian, bà chị Dần và chồng đều thất nghiệp, nên cuộc sống vợ chồng chị ngày càng khó khăn. Vì vậy, chị càng tính toán từng li từng tí trong việc tiêu xài. Một hôm Hợi "rủ" chị Dần giúp tiền cho người nghèo ở Việt nam. Chị cự ngay "Tiền đâu mà giúp?". Thế là Hợi giảng 'moral": "Càng không có tiền mới càng phải giúp, chị cho ra đi, dù chút ít, cũng sẽ giúp chị chuyển Nghiệp".
Rồi một ngày đẹp trời, Hợi về nhà báo tin "sẽ lấy chồng". Mọi người ngạc nhiên. Mà nó nói thật. Hợi dẫn về ra mắt gia đình một anh chàng dễ thương, gương mặt hiền từ, có nghề nghiệp vững chắc đàng hoàng. Hóa ra 2 đứa quen nhau ở chùa, trong một khóa tu gì đó. Dĩ nhiên là cả nhà ai nấy đều đồng ý. Còn mừng nữa là khác. Hổng mừng sao được, bởi nhẹ gánh quá chừng, tự dưng ở đâu có một anh chàng xuất hiên lo cho con Hợi.
Ngày đám cưới, bà con cô bác ai cũng gật gù "Tuổi Heo thiệt là có Phước!". Lấy chồng về, Hợi tuyên bố sẽ không có con, để dành thời giờ ... TU. Anh chồng cũng chịu. Rồi cuối tuần nào Hợi cũng lại tiếp tục "khăn gói áo tràng" đến chùa tụng Kinh niệm Phật. Ông xã của Hợi chẳng những không cằn nhằn mà còn khuyến khích vợ đi nghe pháp, hộ niệm nữa chứ. Quả thật "Tuổi Heo thiệt là có phước!".
Những năm 2007 - 2009 là khoảng thời gian tôi đau khổ nhất. Số là sau cả chục năm cật lực đi cày, dành dụm được một số tiền, tôi quyết định đầu tư, chơi chứng khoán. Thấy thiên hạ mua nhà, bán nhà, ngon ăn hơn nên tôi liền nhảy vào thị trường địa ốc - lúc đó đang sôi sùng sục. Nào ngờ ... bong bóng bể. Mất nhà, mất tiền, tôi suy sụp hoàn toàn. Thấy vậy, Hợi đưa tôi quyển sách "Niệm Phật thế nào để được vãng sanh?", bảo ráng đọc đi. Tôi thờ ơ cầm lấy cho có lệ. Tình cờ một bữa nọ, khi sắp xếp lại bàn làm việc, vô tình đụng phải cuốn này, tôi liền mở ra lướt mắt đọc sơ. Nào ngờ quyển sách thu hút tôi từ trang đầu đến trang cuối. Xếp lại trang cuối cùng, tâm tôi bừng mở. Thì ra có một con đường giúp tôi thoát Khổ. Cám ơn em Hợi!
Từ đó Ngọ tôi thay đổi hẳn. "Kéo xe" hằng ngày tôi không còn than vãn. Sáng thức dậy tôi lạy Phật, tối về tôi niệm Phật. Cuối tuần tôi đến chùa nghe pháp. Tôi tập bố thí, cúng dường. Tôi và Hợi đã có niềm vui chung.
Rồi vợ chồng Hợi mua căn nhà mới. Chiều 24 Tết, Hợi mời cả gia đình đến chơi cho biết nhà. Sau khi dẫn mọi người đi tham quan một vòng ngôi nhà đẹp và ấm cúng, Hợi mở cửa một căn phòng, giới thiệu đây là phòng để niệm Phật. Hợi trang trí bàn thờ Phật thật đẹp và trang nghiêm, tượng Phật A Di đà ở chính giữa, Quan Thế âm và Đức Phật Dược sư ở 2 bên. Tôi đứng chiêm ngưỡng tượng của các Ngài không chớp mắt. Bỗng nghe tiếng cô em Thân và chị Dần thì thầm "Cũng mừng cho nó. Mà lạ thiệt. Nhà mình ai cũng có nghề nghiệp vững chắc, nhưng sao số ai cũng cực. Giờ rốt cuộc nhìn lại trong gia đình không ai sướng bằng con Hợi. Nhà cao, cửa rộng, chồng quý trọng thương yêu, cuộc đời hạnh phúc. "Tuổi Heo thiệt là có Phước!".
Tôi im lặng. Nhưng trong thâm tâm, tôi hiểu Phước của Hợi từ đâu mà đến
...
Phước không phải tự nhiên sinh ra, cũng không phải do ông trời ban cho. Phước lại càng không phải do ta may mắn chào đời vào năm một con giáp nào đó (năm Hợi, năm Thìn). Bởi nếu quả vậy thì cả trăm triệu người sinh vào năm Hợi đều sung sướng hết hay sao?
Tôi quay sang Thân và chị Dần "Nhìn lại mà xem, những gì Hợi làm đều là những điều Phật dạy: đi chùa, làm công quả, nghe Pháp, niệm Phật, bố thí, cùng dường, hộ niệm, chia sẻ Kinh Pháp cho em, khuyên Thân nhịn chồng bớt khẩu nghiệp, khuyên chị Dần phát tâm giúp người khổ hơn mình. Đây là những việc mang lợi ích cho người khác. Khi mình tặng cho ai một thứ gì, thì sớm hay muộn mình cũng sẽ nhận lại những quả tốt lành. Hợi vô tư giúp rất nhiều người, bởi vậy nên nó có Phước ...".
Thế là tự dưng cả nhà xúm nhau bàn bạc về Phước. Cậu Tý hỏi "Vậy làm gì mới có Phước như chị Hợi ?". Tôi nói " Thì làm tất cả những gì nhự Hợi đã làm". Chị Dần thắc mắc "Thử nhắc lại xem". Hợi cười " Có gì đâu nè, ví dụ như:
- Bố thí, cúng dường, giúp người nghèo, người khó khăn hơn mình.
- Xây chùa, xây chánh điện để phật tử có nơi tu tập.
- Đúc các tượng Phật (Phật Thích ca, Phật Dược sư, Phật Quan Âm...) để nhiều người có thể đến chiêm bái lễ lạy.
- Niệm Phật, lạy Phật, tụng kinh, bớt tham, sân, si.
- Sống hòa đồng giúp đỡ người khác.
- Cẩn trọng lời nói, hành động, đừng hại hay làm tổn thương ai.
Má tôi, nãy giờ đứng mãi mê ngắm các tượng Phật, bỗng nhiên quay lại, cất tiếng "Như Má già yếu rồi, nếu má cúng dường đúc tượng Phật Dược sư, thì Má sẽ có phước được sức khỏe dồi dào phải không mấy con?"
Hợi giải thích: "Phật Dược sư có lời nguyện chữa lành mọi bệnh tật khổ đau cho chúng sanh. Ngài nguyện giúp họ tăng trưởng sức khỏe về thân và tâm. Ngài nguyện cầu cho những ai đang chịu đau khổ vì đói, vì khát sẽ đều được cung cấp mọi thứ cần thiết: thức ăn, đồ uống và quần áo, giải phóng họ khỏi những bận tâm để họ có thể bắt đầu làm lợi ích cho người khác".
Tôi khuyến khích "Má nên cúng dường đúc tượng Phật Dược sư, và đồng thời Má cũng nên niệm Phật nữa. Như vậy Má vừa được thân khỏe mà tâm lại an. Mỗi tháng Má ráng nhín chút tiền cúng dường các chùa xây chánh điện, cúng dường tăng ni, hay giúp người nghèo. Ba chục, năm chục đồng không làm Má nghèo đi, nhưng Má sẽ được phước báu, không những đời này mà khi sang đời sau, Má sẽ hưởng..."
Cô Thân reo lên "Cho em đóng góp nữa!"
Cậu Tý la to "Em nữa!"
Chị Dần hồ hởi "Vậy cả nhà ráng làm theo những điều Phật dạy, để ai cũng có Phước ... như Hợi nhà mình!" (Mọi người vỗ tay)
Ngước lên bàn thờ Phật, tôi thấy dường như các Ngài đang mĩm cười.
Ngoài kia làn gió Xuân thoang thoảng. Năm cũ qua đi. Năm mới cận kề. Cuộc sống là một chu kỳ tuần hoàn, như vòng tròn Nhân quả. Gieo hạt lành, hưởng trái ngọt.
PHƯỚC - Niềm mơ ước của mọi người.
PHƯỚC - Nỗi cầu mong của chúng ta mỗi lần Tết đến Xuân sang.
PHƯỚC - Lời chúc không thể thiếu trong những ngày đầu năm mới
Phước đến từ Tâm.
Phước có tự lòng thành.
Phước do việc thiện lành mang lại.
Hãy sống tốt, sống vì người khác, mang hạnh phúc niềm vui đến cho mọi người, thì dù sinh vào con giáp nào, bạn cũng đều sẽ có PHƯỚC!
Viên Bảo Chiếu
Xuân Kỷ Hợi 2019!
Mời xem toàn bài: 10.Tuoi_Heo_có_Phuoc_-_Vien_Bao_Chieu.pdf