Đời người, vì có quan tâm, có bám víu nên có thống khổ;
có hoài nghi, nên mới tổn thương; có xem nhẹ, nên mới thảnh thơi vui vẻ.
Chúng ta đều là những vị khách qua đường, có rất nhiều sự tình, chúng ta đều
không thể làm chủ được, hết thảy đều nên để tùy duyên…
Tâm đơn giản, thế giới cũng trở nên đơn giản, hạnh phúc mới có thể sinh sôi;
tâm tự do, cuộc sống sẽ tự do, đến nơi nào cũng là hạnh phúc.
Sống biết Tích đức, làm việc tốt mặc dù không ai thấy, nhưng trời biết đất biết.
Con người làm việc thiện, phúc dù chưa đến, họa đã rời xa; con người làm việc ác,
họa dù chưa đến, phúc đã rời xa; người làm việc thiện, như cỏ mọc giữa vườn xuân,
dù không ai trông thấy, vẫn ngày ngày tăng trưởng; người làm ác, như hòn đá mài dao,
không thấy tổn hại gì, nhưng ngày qua ngày sẽ thấy chỗ hao mòn.
Là phúc hay họa đều tại tâm.
Điều đáng sợ khi hành ác, không phải sợ người phát hiện,
mà ở chỗ tự mình nhận biết; điều tốt đẹp khi hành thiện,
không phải là ở chỗ người khác tán dương, mà là ở chỗ chính mình thanh thản.
Sống cần biết chừa cho mình một khoảng trống,
thì tâm hồn mới có thể thoải mái linh hoạt;
Lúc đường đời hanh thông, chừa một chỗ trống trong suy nghĩ,
chớ để đắc ý làm mê mờ tư tưởng;
Lúc thống khổ, chừa một khoảng trống cho an ủi, chớ để khổ não bóp nghẹt tâm can;
Lúc phiền não, chừa một chỗ trống cho vui vẻ, phiền não sẽ tan thành mây khói;
Lúc cô độc, chừa một chỗ trống cho bạn bè thân hữu,
họ chính là một phần trong cuộc sống của mình.
Lưu lại một chỗ trống, đây là nét đẹp nhân sinh,
cũng chính là tuệ giác sống trong đời.