Một chiếc lá rơi trước mặt. Tôi cúi xuống nhặt lên. Chiếc lá màu xanh lục, tươi mơn mởn. Tôi tự hỏi bây giờ chưa phải mùa thu, sao lá lại rụng? Lá chưa già, chưa héo úa, sao lại rời cành?
Phải rồi, không phải ai cũng tuân theo đúng chu kỳ Sinh Lão Bệnh Tử. Có người chưa già mà đã chết, chưa bệnh đã ra đi. Thì chiếc lá này cũng vậy. Đâu chờ héo úa lá mới rụng? Đâu đợi mùa thu tới lá mới lìa cành?
Thế mới biết Vô thường có thể đến bất cứ lúc nào. Tay mân mê chiếc lá, lòng tự nhủ "phải tu mau kẻo trễ". Như Chiếu
|