“Thế nên lục hoà tăng chúng,
Cõi không lễ các bậc Thánh Hiền”.
Lục hòa tăng chúng, cõi không lễ các bậc Thánh Hiền. Vậy câu ấy nghĩa là thế nào? Nghĩa là hướng về cái hư không đây này mà lễ các bậc Thánh Hiền. Như vậy thì các Thành Hiền ở đâu mà chúng ta lễ? Các Ngài ở khắp hư không đây, hướng về cõi không mà chúng ta không thấy, không hình không tướng. Chúng ta nhìn lên bầu trời thì chỉ thấy mây trời thôi chứ không trông thấy các bậc Thánh Hiền. Nhưng mà thật ra, Chư Phật, Bồ Tát, Thánh Hiền đều đang có mặt ở khắp hư không.
Bởi vì như là hư không cho nên người thế gian không nhìn thấy được. Không nhìn thấy thì có nói đến được không? Không nói được nên nó là thật. Còn thầy ngồi đây các con nhìn thấy rõ ràng, ấy nhưng mà vì sao bây giờ thấy nó móm răng? Tại sao móm? Vì nó già! Già rồi nó có bền không? Móm răng là báo hiệu sửa soạn cái này người ta sắp bỏ vào quan tài, người ta đem chôn xuống dưới đất, nó sẽ trả về cho đất là bởi vì nó làm bằng đất. Có phải hàng ngày nó phải ăn cơm không? Thế cơm thì làm bằng gì nhỉ? Cơm làm bằng gạo, gạo ở đâu ra? Nó mọc ở cây lúa từ đất lên, thế cho nên cái này nó làm bằng đất thì mai đây trả về cho đất. Vậy cái thân này có thật không? Nó không thật. Cái này là những cái có hình có tướng để cho các con trông thấy đều là hư vọng, còn “thầy thật” ấy là cái nó đang biết nó, nó đang biết thấy đây, đang biết nghe đây phải không? Vậy cái ấy có hình có tướng không? À không. Tuy là công dụng của nó rất rõ ràng là thầy đang nói léo nhéo đây thế nhưng mà các con không nắm bắt được. Mai đây người ta bỏ cái này vào quan tài thì cái biết nói, biết thấy, người ta có nắm cái thấy cái biết bỏ vào quan tài được không? Nó không hình không tướng , đấy cho nên các bậc thánh hiền là những vị thật sự chúng mình không nhìn thấy, cái mà mình nhìn thấy là hư không. Nhưng Tổ thì biết, Tổ bảo chúng mìnhlà hướng về hư không để lễ các bậc thánh hiền. Thế cho nên không thấy, mà đã không thấy thì có nói chuyện được không?
Còn phàm mà những cái gì mà các con nói được với thầy, bây giờ đây chúng ta đang nói chuyện với nhau đây, đó thì toàn là những cái mà mai đây người ta bỏ vào quan tài người ta đem chôn. Bởi vì thầy bây giờ móm răng, các con độ 70 năm nữa các con có móm răng không? Dạ có móm! À, thầy sửa soạn rồi, người ta sắp bỏ vào quan tài, nhưng mà chính thân các con có phải nó cũng làm bằng đất mai đây người ta cũng phải bỏ vào quan tài đem chôn không? À, vậy thì những cái này có thật không? Cái thân của thầy không thật, cái thân của các con cũng không thật.
Những cái mà nói chuyện được, thấy được thì nó lại là cái không thật, còn cái gì mà thật thì chúng ta không trông thấy được. Ví như là cái nó đang biết nói, cái mà các con đang biết nghe, cái tánh Phật ấy, nó không hình không tướng nó còn mãi sau này không ai đem chôn được. Nó còn mãi sau này nhưng mà nó không hình không tư ớng, mai đây các con có phước làm ông trời, lại nói léo nhéo trong cái thân ông trời một thời gian rồi lại tan đi.
Người ta về cực lạc thì có cái thân ở cực lạc lại nói léo nhéo, còn như các vị tu hành mà có cái sơ hở, đấy bây giờ làm con Dược Lan, Dược Hoa (mấy con chó trong chùa) mấy đứa đấy hồi trước nó cũng là chúng mình đấy, nó cũng học lời Phật cho nên bây giờ nó mới có cái nhân duyên nó đến chùa, nó ăn cơm của Phật, nó hưởng lộc Phật. Cho nên nếu nó không phải là người tu thì nó đâu được đến chùa, nó đâu có ăn cơm của Phật. Thế nhưng mà bây giờ nó không lên đây học đươc, nó cứ lông bông ở dưới kia là bởi vì bây giờ nó đang bị đọa lạc. Đi tu mà giới hạnh không cẩn thận, không đúng pháp mà sống thì sau làm thân đấy con chó con mèo. Nó đến chùa đây là nó đều là huynh đệ của chúng mình cả nhưng mà biến đổi theo nghiệp báo. Đấy, thế thì những cái thân ấy thì là thật hay giả? Đấy là giả! Còn cái thân thật ấy thì chúng mình đều không trông thấy. Như là cái mình đang biết nói đây, mắt mình đang thấy, cái này chúng mình không nhìn thấy được. Bây giờ dựa vào cái thân này thì nó nói có thấy có nghe thế nhưng mà đến ngày mai cái thân này đem chôn đi, thì cái tánh Phật không hình không tướng này lại tùy theo duyên, tùy theo nghiệp mà nó hiện nên thân khác. Thế cho nên các bậc thánh hiền vì các ngài không có lầm như chúng mình nữa, không có thọ nhận cái loại thân bằng cơm bằng gạo này nữa cho nên chúng mình không trông thấy, cho nên gọi là thật. Chúng Ta hướng về hư không đây, các ngài đang có mặt khắp cả, chư Phật, Bồ Tát, Thánh Hiền, tất cả các ngài đang có mặt ở khắp hư không đây và ở ngay trong gian phòng này trong khắp xung quanh chúng ta , ở ngay trong tâm chúng ta nhưng mà chúng ta không trông thấy. Đấy, mà các ngài là thật hay giả? Các ngài là thật. Còn cái thân của thầy đây là thật hay giả? Thân giả. Đấy, nếu mà chúng tat u, thì ngày mai chúng ta hiện thân Bồ Tát, thân Thánh Hiền, mà kém nữa thì làm thân ông Trời. Còn nếu không tu thì đấy, mấy con chó con mèo, mấy con vịt cạp cạp ở chùa mình đấy, đều là huynh đệ của chúng mình cả đã cùng ngồi học với chúng ta đấy nhưng mà tội nghiệp mấy chú ấy không giử được giới phẩm cho nên bây giờ đổi cái thân hình như thế. Cho nên những cái thân hình thay thay đdổi đổi trong nghiêp báo là thật hay giả? Là những cái giả, không có thật. Cho nên ở đây Ngài mới nói cái thật thì mình không nhìn thấy, không thấy không nghe không biết gì cả cho nên rằng đâu có nói được. Đấy, vì vậy cho nên cái sự thật thì lại không dùng lời nói cho nên gọi là “Ly khai ngôn ngữ”. Vì thế nên các bậc hiền thánh các ngài im lặng. Thế nhưng vì cần khai tỉnh cảnh mê cho nên tạm dùng lời nói. Thì các chư Phật, Bồ Tát, Thánh Hiền ở khắp hư không đây, cả lớp có trông thấy không? Thế cho nên các Tổ mới phải bắt mình ngày nào cũng thắp nhang, dâng hương, rồi chuông rồi trống om sòm lên nữa, lại bắt các con dâng hương. Các con phải nhớ rằng các con phải hướng về cõi không mà lễ các bậc Thánh Hiền.
Đấy, thế là các Tổ dùng lời nói để bảo cho các con biết rằng Chư Phật, Bồ Tát, các Thánh Hiền đang ở trong khắp hư không đây. Thế cho nên phải tạm dùng lời nói để nói cho các con biết được cái mà các con không thấy được. Bởi vì thế cho nên Đức Thích Ca Như Lai xuất thế thành lập đại giáo. Ngài thương xót chúng mình ngơ ngơ ngáo ngáo, các Ngài đứng khắp hư không, Đức Quan Thế Âm, Đức Đại Thế Chí, Đức Thích Ca, Đức A Di Đà …, các Ngài đang đứng khắp hư không mà bọn chúng mình chả biết gì cả. Thế cho nên Đức Thích Ca Ngài muốn nói với chúng mình thì Ngài phải có cái thân giả như chúng mình, thế cho nên vì chúng mình mà Ngài phải tạm thị hiện trong bụng má, Ngài không ngu ngốc như chúng mình nữa, chúng mình mắc vào cái bào thai của mẹ, hút các loại máu dơ bẩn trong tử cung mẹ 9 tháng 10 ngày thiết tha nhận là cái thân thể của mình, kết lại thành cái thân ra mới có cái miệng để nói léo nhéo, mới có cái mắt để thấy cái tai để nghe. Đó là chúng mình đã bị cái nghiệp lực nó lôi cuốn vào đường mê. Thế nhưng mà Đức Bồn Sư thì Ngài thương xót chúng ta nên Ngài cũng có cái thân giả như thế này thì các con mới chịu, mới thấy mới nói là có thật, chứ Ngài không hiện thân thì các con đâu có thấy, cho nên Ngài mới tạm có cái thân giả như chúng mình để nói chuyện với chúng mình vì thế nên Đức Thích Ca mới giáng sanh ở Ấn Độ và Ngài đã lập đại giáo. Nghĩa là gì? Là Ngài đi giáo hóa, Ngài nói nhiều lắm, nguyên một bộ kinh này các con có thấy kếch xù không? (cười) Nhưng mà hiện tại Giáo Hội đã dịch ra nguyên các bộ kinh A Hàm này là cả bao nhiêu ngàn đại kinh, thế rồi kết tập lại nguyên bộ kinh A Hàm này là hết mấy chục cuốn. Thầy đã đúc kết lại rồi, cho nên gom lại là như thế này.