Có một tín đồ phật giáo thành kính, hằng ngày cắt hoa tươi trong vườn nhà mình đến chùa cúng phật.
Một hôm, khi cô đem hoa đến tình cờ gặp Thiền Sư từ pháp đường bước ra .
Thiền Sư vui vẻ bảo :"Hằng ngày cô thành kính cúng hoa tươi cho Phật thế này, kiếp sau được phúc báo tướng mạo trang nghiêm.
Tín đồ mừng rỡ trả lời :"Chuyện nên làm mà. Mỗi khi con đến chùa lễ phật, tự cảm thấy tâm hồn sảng khoái, như được tắm gội. Nhưng khi trở về nhà thì tâm phiền loạn.
Là một người nội trợ, phải giữ một trái tim sạch sẽ thuần khiết trong cõi đời huyên náo này như thế nào ?"
Thiền Sư hỏi lại :"Cô dâng hoa tươi cho Phật, ta tin rằng cô cũng có một số kiến thức thông thường về hoa . Giờ ta hỏi cô, cô giữ hoa tươi như thế nào?"
Tín đồ đáp :"Phương pháp giữ hoa tươi không gì bằng thay nước hằng ngày, đồng thời khi thay nước, cắt bỏ một đốt cuống hoa, vì đốt cuống hoa này đã rữa, sau khi thối, khó hấp thu được nước nên hoa dễ tàn."
Thiền Sư ;"Giữ một trái tim trong sạch thuần khiết, đạo lý của nó cũng là vậy.
Môi trường sống của chúng ta giống như nước trong lọ, chúng ta là hoa, chỉ khi không ngừng làm cho sạch lương tâm, thay đổi khí chất, đồng thời không ngừng sám hối, kiểm thảo, sửa đổi tật xấu, khuyết điểm, mới có thể không ngừng hấp thu được nguồn lương thực của thiên nhiên."
Tín đồ nghe xong, làm lễ cảm tạ :"Cảm ơn khai thị của Thiền Sư, hy vọng sau này có cơ hội hầu hạ Thiền Sư, sống trong chùa của Thiền Sư, hưởng thụ chuông sớm, trống chiều, và sự yên tĩnh của Bồ Đề Thần Chú."
Thiền Sư :"Hơi thở của cô là thần chú. Mạch đập chính là chuông trống. Cơ thể chính là chùa. Hai tai chính là Bồ Đề. Không chỗ nào không yên tịnh. Cớ gì chờ cơ hội đến sống trong chùa.?