Người "đa sự" là người có quá nhiều chuyện để làm. Có thể hiểu đơn giản là người lúc nào cũng tất bật, bận rộn. Cuộc sống của họ phu thuộc vào cái đồng hồ. Giờ nào thức dậy? Giờ nào tới sở? Giờ nào đón con? Giờ nào đi ngủ? Giờ nào ...? Họ xất bất xang bang đến nỗi không còn chút thời gian cho chính họ. Cuộc sống của người đa sự vô cùng căng thẳng, chẳng lúc nào được thảnh thơi.
Người "đa sự" là người có quá nhiều chuyện để lo. Có thể hiểu đơn giản là người lúc nào cũng băn khoăn, lo lắng. Cuộc sống của họ phụ thuộc vào người khác. Không biết bà xếp có hài lòng với bản báo cáo của mình không? Không biết thằng con có nhớ làm bài tập? Không biết kết quả xét nghiệm của mình ra sao? Không biết tới hạn trả tiền nhà chưa? Không biết...? Họ bất an đến nỗi không còn chút thời gian cho chính họ. Cuộc sống của người đa sự vô cùng khổ sở, chẳng lúc nào được bình yên.
Thế muốn không căng thẳng, được thảnh thơi, không khổ sở, được bình yên, thì phải làm sao? Chúng ta hãy tập trở thành "người vô sự".
Vậy thế nào là "vô sự"?
Đừng nhầm lẫn "vô sự" với "vô tích sự". Câu mắng "đồ vô tích sự" của ông bà ta nhằm ý ám chỉ một người chẳng làm được việc gì ích lợi cả. Và người "vô sự" cũng hoàn toàn không phải là một người cả ngày cứ nhởn nhơ phè phỡn.
Người vô sự sống mà không bị dòng đời xoay cuốn, không tất bật trong nhịp sống hối hả của thời đại techno này, cũng không vật vờ mặc tình ai đưa ai đẩy. Nói một cách bình dân thì người vô sự là người sống "không cần nhìn đồng hồ", không lật đật như con thoi, cũng không để thời gian điều khiển mình như con rối.
Người vô sự không ép bản thân phải làm những điều mình không thể làm được, những việc mình không có khả năng làm, hoặc tự đặt ra cho mình những mục tiêu cao xa nào đó mà không bao giờ mình với tới được.
Người vô sự biết sống thảnh thơi, sống an lạc, giảm thiểu những tham sân si trong tâm mình.
Người vô sự biết thưởng thức từng nụ hoa, hòa mình với thiên nhiên, tận hưởng từng tia nắng ấm.
Người vô sự biết ngắm nhìn ánh bình minh, biết lắng nghe tiếng chim ca, biết khoan thai sải từng bước chân chứ không hấp tấp.
Người vô sự biết sống tùy duyên, nên không lo âu, không vội vã.
Người vô sự sống thật, sống đúng, sống hết khả năng mình và sống cho hiện tại.
Người vô sự không phải là trốn đời, lánh đời hay thờ ơ với sự vật, con người xung quanh.
Người vô sự thấu hiểu được bản chất của con người, của vạn vật, của sự sống để mà vui sống.
Người vô sự là người tự do, dù ở đâu hay trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng làm chủ được bản thân. Chính vì thế người vô sự có thể sống từng phút giây an lạc, thảnh thơi.
Mỗi người chúng ta cần phải biết quá khứ đã qua rồi, nên đừng trói buộc bản thân với những kỹ niệm. Cũng đừng giết thời gian bằng cách mơ mộng tưởng tượng về một tương lai xa xăm ảo ảnh. Người vô sự biết sống an nhiên, thong dong, tự tại trong từng khoảnh khắc cuộc đời.
Mục đích của người học Phật không phải để có thần thông, hay để tìm kiếm Niết bàn, Tịnh độ. Người vô sự là người hoàn toàn tự do, không có mong cầu, không còn dính mắc, vào bất cứ thứ gì. Với người vô sự thì giây phút bây giờ và ở đây, là Niết bàn; giây phút bây giờ và ở đây, là Tịnh độ.
Mục đích của người học Phật không phải để chứng quả A la Hán, để trở thành Bồ tát hay thành Phật. Nếu để trở thành thì hãy trở thành ngay trong kiếp này, ngay trong phút giây này: Trở thành người người vô sự!
Như Chiếu
05-07-2020