- Có một pháp cần Thắng Tri (Abhiññeyyadhammo):
"Tất cả chúng sanh duy tồn nhờ vật thực" (Sabbe sattā āhāraṭṭhitikā).
Có bốn pháp vật thực là đoàn thực, xúc thực, tư niệm thực và thức thực. Nhờ bốn thực ấy làm duyên, trợ sanh và nuôi dưỡng cho nên có thân danh sắc này và được duy trì kế tục. Và trong D.III Saṅgītisutta, có nói thêm một pháp cần thắng tri là: "Tất cả chúng sanh duy tồn nhờ hữu vi" (Sabbe sattā Saṅkhāraṭṭhitikā).
- Một ngày nọ, Đức Phật quán sát căn cơ chúng sanh và thấy được có một người nghèo cùng sẽ chứng quả Tu Đà Hoàn nên Ngài cùng chư tăng đi bộ hơn ba mươi dặm để nói pháp độ họ. Khi Thế Tôn đến nơi, người nghèo kia vì bị lạc mất con bò nên đi vào rừng tìm kiếm. Đến giờ ngọ Đức Phật cùng chư tăng thọ trai xong, thính chúng đến nghe pháp nhưng Phật lặng thinh không nói.
Người nông dân nghèo sau khi tìm được bò, dù đói lã nhưng vẫn hối hả đến đảnh lễ Đức Thế Tôn. Phật hỏi người trông coi thức ăn và kêu họ dọn lên để người nghèo kia được ăn no đủ. Đây cũng là Lần đầu tiên Đức Phật để tâm đến chuyện phân bố và sắp xếp thức ăn. Sau khi được ăn uống no đủ, người nông dân trở nên thanh tỉnh và tâm tư an tịnh lại, Thế Tôn dạy ông pháp Tứ Đế, nghe xong ông chứng thánh quả Tu Đà Hoàn.
Tứ chúng nghi ngờ và bàn tán xôn xao, Thế Tôn từ bi giảng giải:
“- Ðúng thế! Này các Tỳ-kheo, Ta đến đây qua một đoạn đường dài ba mươi dặm đầy nhọc nhằn, chỉ với mục đích duy nhất, vì Ta thấy rõ người nông dân kia có khả năng chứng quả Tu-đà-hoàn. Từ sáng sớm, ông ta vào rừng tất tả tìm con bò, lòng không bụng đói. Ta nghĩ nếu Ta nói pháp cho người này nghe trong khi y khổ sở vì đói, y sẽ không hiểu gì cả. Vì thế Ta phải làm như thế. Này các Tỳ-kheo, không gì khổ sở cho bằng đói.”
- Mẫu chuyện trên là một minh chứng sáng tỏ cho câu nói:''Có thực mới vực được Đạo'' và đạo lý Hiểu và Thương, đức Phật đã Hiểu tình cảnh của một chúng sinh để rồi Thương và độ qua bờ giác. Nếu không có cái ăn (phương tiện) thì không dễ tìm ra ánh sáng Giác ngộ (cứu cánh). Ăn để sống là tự nhiên, nhưng sống để ăn mới là thói quen cần điểu chỉnh lại?
Trong kiếp nhân sinh này, người thiếu ăn, kẻ đói kém không đâu không có. Chúng ta không thể quán sát được những ai cần được độ hay chưa được độ như Thế Tôn, chỉ biết rằng chúng ta nên làm gì và có thể làm được những gì để giúp họ.
Trong mùa đại dịch, mọi thứ với chúng tôi hiện tại không dễ dàng gì, cũng từng trải qua khó khổ trong suốt thời gian lệnh giới nghiêm nên càng hiểu sâu sắc những kiếp người đang vật vã ngoài kia, nhiều khi cảm thấy mình bất lực khi vô tình lướt qua một số phận bi thương, hay những cánh tay đang chìa ra, những ánh mắt đang tìm kiếm sự sẻ chia...
Quả thật, thế giới khó tồn ại nếu thiếu vắng tình thương của thánh hiền và lòng bi mẫn của con người dành cho đồng loại..
Nguyện cầu cho hết thảy được tai qua nạn khỏi, dịch bịnh tiêu trừ và Pháp giới chúng sanh vô lượng an lành, hạnh phúc..
Ðói ăn, bệnh tối thượng,
Các hành , khổ tối thượng,
Hiểu như thực là vậy,
Niết-bàn, lạc tối thượng.
(Kinh Pháp Cú 203)