Ta đã từng yêu.
Tình yêu thiên hình vạn trạng. Tình yêu trải qua nhiều giai đoạn.
Khi yêu và trước khi được yêu, Ta tìm đủ mọi cách để người ấy để ý đến Ta. Ta luôn chuẩn bị thật kỹ trước khi gặp người. Ta sửa soạn quần áo thật chỉnh chu. Ta chọn mùi nước hoa thơm nhất. Ta sắp xếp phải làm gì, nên nói gì, mua món quà gì để người hài lòng. Ta tìm hiểu xem người thích hoa gì, thích ăn gì, thích đến những nơi đâu. Ta sẵn sàng hy sinh mọi ý thích, mọi thú vui của mình, sẵn sàng sửa đổi mọi cá tính của bản thân, sẵn sàng làm mọi việc để người để mắt đến Ta. Ta không còn là Ta đích thực. Ta đánh mất chính Ta.
Khi tình yêu của Ta được đáp lại, Ta vui sướng hạnh phúc tràn đầy. Tâm Ta lâng lâng, tim Ta nở hoa, mọi thứ quanh Ta trở nên đẹp lạ lùng. Ta làm tất cả để phục vụ người. Ta sung sướng khi ở bên cạnh người. Ta nhớ nhung khi không gặp mặt. Ta mê say từng giọng nói, tiếng cười, bàn tay, ánh mắt. Người cười Ta vui. Người buồn Ta rơi lệ. Người gần bên, Ta sung sướng. Người xa, Ta đau khổ. Ta lo sợ người sẽ không yêu Ta nữa. Ta phập phồng kẻ khác sẽ cướp mất người. Ta sống trong bất an. Ta trao chìa khóa hạnh phúc đời Ta cho người nắm giữ.
Khi tình yêu Ta cho đi nhưng người không đón nhận, Ta buồn. Ta khóc. Ta tủi thân. Ta bất lực. Ta tuyệt vọng. Ta ganh ghét kẻ nào may mắn hơn Ta. Ta hận nó. Ta hận cuộc đời. Ta hận luôn người ta yêu. Ta đau khổ cùng cực. Ta muốn tự sát. Ta muốn giết người. Bởi vì người là kẻ duy nhất quyết định cuộc đời Ta.
Thật sự chỉ vì TA YÊU TA. Khi yêu, Ta làm mọi thứ để cái TA được chú ý, được quan tâm. Ta vui khi cái TA được người ngó ngàng đáp trả. Ta buồn khi cái TA không được vuốt ve. Ta hận khi cái TA bị chà đạp.
Đức Phật dạy rằng Yêu là Đau khổ. Ngay cả khi tình yêu được đáp trả. Bởi vì khi đó Ta không còn làm chủ Hạnh phúc của chính mình. Ta tự nguyện trao chìa khóa cuộc đời cho người khác nắm giữ. Buồn sẽ theo Vui như hình với bóng. Đau khổ sẽ liền theo Hạnh phúc như bóng với hình.
Tình yêu lên đỉnh điểm rồi sẽ đi xuống. Bởi vì không có gì là mãi mãi. Vui rồi sẽ tàn. Tiệc rồi sẽ tan. Tình yêu nồng nàn rồi sẽ bớt nhiệt và từ từ nguội lạnh. Khi cái TA thỏa mãn sẽ đâm ra nhàm chán. Hạnh phúc trong tình yêu xuất phát từ cái TA vị kỹ chỉ là bong bóng nước.
Người không còn hấp dẫn Ta nữa. Ta không phải chìu lòng người. Ta cứ là chính Ta. Ta không sợ người chê Ta. Ta không quan tâm người nghĩ gì về Ta. Bởi vì Ta không yêu nữa. Nên Ta không còn bị ràng buộc bởi tình yêu. Ta có thể làm điều Ta thích. Ta không cần phải hỏi ý người. Ta lấy lại sự Tự do.
Đức Phật dạy rằng thoát khỏi sự ràng buộc bởi tình yêu vị kỷ chưa phải là Hạnh phúc thật sự. Ta chỉ có được niềm vui đích thực khi Ta ban tặng Tình yêu cho người khác. Một cách vô tư. Không vụ lợi. Tặng bát cơm cho người nghèo, Ta sẽ có niềm vui. Tặng tấm chăn cho kẻ không nhà, Ta sẽ cảm thấy ấm áp. Tặng nụ cười, tâm Ta sẽ hân hoan. Tặng trái tim yêu thương, lòng Ta sẽ ngập tràn hạnh phúc.
Yêu và Không Yêu là hai mặt của thế gian. Chỉ khi nào Ta vượt lên trên khỏi chúng thì lòng Ta mới an vui thật sự. Chỉ khi nào trái tim Ta rộng mở yêu thương mọi người, thì khi đó Ta mới cảm nhận được thế nào là Hạnh phúc của một Tình yêu cao cả
Tình yêu cho đi với Tâm bình đẳng là Tình yêu cao thượng nhất
Như Chiếu