Dù đi nhanh cỡ nào cũng không thể nhảy ra khỏi cái bóng của mình. Cái bóng ở đây chính là phiền não. Kể cả các vị Độc Giác, Thinh Văn cũng không thể thoát khỏi cái bóng của mình. Nhưng cái bóng ở đây là thói quen, chứ không phải là phiền não.
Bài giảng của thầy nào, tăng, ni nào đi nữa, thì luôn mang dấu ấn cá nhân của vị ấy. Quý vị không thể dồn ép đôi giày của người khác vào đôi chân mình được.
Phải cẩn thận, vì cái mình thích và cái mình cần thường không đi chung với nhau. Những thứ mình ghét đôi khi rất quan trọng, những thứ mình thích đôi khi không cần thiết.
Chúng ta như những quả cầu tuyết, càng lăn thì càng cuốn vào nhiều thứ. Cũng như chúng ta trong vòng luân hồi, càng đi càng cuốn thêm nhiều thứ. Những thói quen, những tập tính, những cuộc hội ngộ, gặp gỡ thiện và ác.
Mỗi trang sách, mỗi bài giảng mà quý vị đọc, là quý vị đang vun đắp, bồi dưỡng những chủng tử của quý vị. Ngay cả với kinh điển Pāli, chúng ta cũng cần có cái nhìn nhận khách quan, thì đối với những tác phẩm của đời sau cũng vậy.
Sư Giác Nguyên
(Stete Nguyen ghi chép lại)
Bài giảng ngày 29/06/2020
Kinh Điển Phật Giáo