“Khi cái chết đến, bao nhiêu của cải vật chất tích góp được từ cả một đời giành giật, đều để lại cho người khác dùng, chỉ có tội lỗi ác nghiệp là riêng mình mang theo.”
Nơi đây gần nghĩa trang.
Hôm qua, có tiếng kinh, tiếng chuông, tiếng trống len trong sương sớm đưa người về đất. Nghe thật lạnh, thật buồn.
Nghe đâu, người vừa mất là một trong những người giàu có và quyền lực nhất vùng. Người đưa đi rất đông.
Làm người giàu nhất ngoài nghĩa trang cũng không ý nghĩa gì, không to lớn hơn một hạt cát hạt bụi.
Làm người quyền lực nhất ngoài nghĩa trang cũng không mạnh bằng một sợi cỏ dại.
“Đời người như gió qua”.
Có những điều tưởng là sắt là đá, qua một ngày, hoá ra chỉ như vệt nắng phai..
Nghĩa trang mỗi ngày một rộng thêm ra, cưu mang đủ phận người; kẻ giàu, người nghèo, kẻ cô, người thế…
Nhưng kẻ mạnh nhất nơi đây, muôn đời nay, luôn là lũ cỏ dại.
This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it." /> |
ReplyReply allForward |