Thời gian không có một cột mốc nào cả, và năm tháng lúc nào cũng chỉ là như thế. Không gian thì cũng không biên giới, vắng lặng và vô biên. Ánh sáng rạng rỡ của một buổi sáng hừng đông hay những tia nắng thấp của một buổi chiều sắp tắt, tất cả cũng là do địa cầu quay chung quanh nó mà thôi.
Tuy nhiên ngày Tết cũng có thể biểu trưng cho một điểm mốc mang tính cách quy ước, giúp chúng ta nhìn lại một "năm cũ" với những gì đã trôi qua, từ những niềm vui, những nỗi lo buồn và nuối tiếc, cho đếnnhững việc làm đúng và sai. Điểm mốc quy ước ấy của một ngày Xuân biết đâu cũng lại có thể mở ra cho chúng ta một "năm mới" với những niềm hy vọng mới, những ước mơ mới, những hoạch định mới, và đôi khi không nhất thiết chỉ giới hạn trong mỗi 365 vòng quay của địa cầu, mà còn có thể là cho cả một kiếp người. Vậy thì chúng ta cũng nên suy tư về những gì thật xứng đáng cho kiếp nhân sinh này của mình, thay vì chỉ biết chạy theo những thứ phù du và vô nghĩa.
Nếu có một vị Phật trong quá khứ và một vị Phật trong tương lai,
thì ngay trong mùa xuân này,
trong ngày Tết hôm nay,
cũng có một vị Phật trong hiện tại:
Đối với một người tu tập,
Mỗi khoảnh khắc đều là thiêng liêng và mầu nhiệm.
Mỗi phút giây trong cuộc sống, dù thật ngắn,
Đều là một mùa xuân bất tận.
Một khi đã bước vào con đường tu tập,
Thì chúng ta không được phép tách rời
sự chú tâm của mình
ra khỏi tâm thức mình.
Cái tâm thức ấy không hề được quy định
bởi thời gian và không gian.
Mỗi khoảnh khắc trên dòng tâm thức ấy
phải là một mùa xuân.
Ước mong sao mỗi người trong chúng ta
cũng như tất cả chúng sinh trong vũ trụ,
Đều tìm thấy được mùa xuân ấy,
với những phút giây thật thiêng liêng và mầu nhiệm,
… giữa ngày Tết hôm nay.