Tess là một cô bé tám tuổi, nghe cha mẹ mình nói chuyện về đứa em trai nhỏ tên Andrew. Những gì cô bé hiểu được là, em trai đang bệnh rất nặng và gia đình cô bé không còn tiền. Tháng tới, gia đình em sẽ phải dọn đến một căn hộ nhỏ vì cha em không đủ tiền để vừa trả cho bác sĩ và cả tiền thuê căn nhà hiện tại.
Chỉ một ca phẫu thuật rất tốn kém mới có thể cứu sống được em trai cô bé và giờ thì có vẻ như không còn ai cho họ mượn tiền nữa. Cô bé nghe bố nói với mẹ: “Giờ chỉ có phép mầu mới cứu sống được thằng bé thôi.”
Thế là Tess vào phòng mình, kéo ra một hộp đựng tiền bằng nhựa dẻo được giấu kỹ trong tủ. Em dốc hết đống tiền lẻ ra sàn nhà và đếm cẩn thận. Em đếm lại ba lần. Tổng số tiền phải thật chính xác. Không thể có nhầm lẫn trong việc này.
Cẩn thận bỏ hết những đồng xu trở vào trong hộp rồi vặn nắp thật kỹ, cô bé lẻn ra ngoài bằng cửa sau và vượt qua 6 dãy phố để đến tiệm thuốc Rexall với tấm bảng lớn Indian Chief màu đỏ ngay bên trên cửa ra vào.
Tess kiên nhẫn chờ đợi người dược sĩ ở quầy thuốc chú ý đến em, nhưng ông ta mãi nói chuyện với một người đàn ông khác đến nỗi không lưu tâm gì một cô bé tám tuổi vào lúc này. Cô bé giậm chân để gây một tiếng động nhỏ.
Vẫn không có gì xảy ra.
Cô bé hắng giọng với âm thanh gây khó chịu nhất mà em có thể phát ra. Không có tác dụng gì.
Cuối cùng, cô bé lấy ra một đồng 25 xu từ trong hộp tiền và dằn mạnh trên mặt kính của quầy thuốc. Điều này lập tức có kết quả.
“Nào, cháu muốn gì?” Người bán thuốc hỏi với giọng bực dọc. “Tôi đang nói chuyện với anh tôi từ Chicago đến. Chúng tôi đã không gặp nhau nhiều năm rồi.” Ông ta tiếp tục nói, không đợi cô bé trả lời.
“Dạ, cháu muốn nói với chú về chuyện em trai cháu.” Tess cũng trả lời bằng giọng bực dọc không kém. “Nó đang bệnh nặng, rất nặng, và cháu muốn mua một phép mầu.”
“Xin lỗi, cháu nói gì chứ?” Người dược sĩ ngạc nhiên hỏi lại.
“Em cháu tên Andrew và nó có cái gì đó rất tồi tệ đang lớn lên bên trong đầu. Cha cháu nói bây giờ chỉ một phép mầu mới có thể cứu được em cháu. Vì thế, cháu muốn biết bao nhiêu tiền có thể mua được phép mầu?"
“Ở đây không bán phép mầu, cháu bé ạ. Chú rất tiếc nhưng không thể giúp được gì cho cháu.” Người dược sĩ trả lời và thở dài buồn bã.
"Chú ơi, cháu có tiền để trả mà. Nếu không đủ, cháu sẽ kiếm thêm. Chỉ cần cho cháu biết giá bao nhiêu là được."
Người anh của ông dược sĩ bước đến và hỏi cô bé: “Em trai cháu cần loại phép mầu nào?”
“Cháu không biết nữa.” Tess trả lời và mắt em bắt đầu sưng đỏ lên. “Cháu chỉ biết là em trai cháu đang bệnh nặng và mẹ nói rằng nó cần được phẫu thuật, nhưng cha cháu không có tiền chi trả. Vì thế, cháu muốn dùng tiền của cháu.”
Người anh của ông dược sĩ hỏi: “Cháu có được bao nhiêu nào?”
Tess trả lời chỉ vừa đủ nghe: “Một đô la mười một xu. Đó là tất cả số tiền cháu có, nhưng cháu có thể kiếm thêm ít nữa nếu cần.”
Người đàn ông mỉm cười: “Ồ, vừa đủ rồi đó... Một đô-la mười một xu... vừa đúng giá tiền của một phép mầu cho các em trai nhỏ.” Và rồi ông nói: “Đưa chú về nhà cháu nhé. Chú muốn gặp em cháu và cả cha mẹ cháu. Mình sẽ thử xem chú có loại phép mầu mà cháu cần hay không.”
Anh trai của người dược sĩ là Bác sĩ Carlton Armstrong, một phẫu thuật gia ở Chicago và là chuyên gia phẫu thuật thần kinh. Cuộc phẫu thuật được thực hiện miễn phí và không lâu sau Andrew đã trở về nhà khỏe mạnh. Sau đó, cha mẹ cô bé trò chuyện về chuỗi sự kiện đã dẫn đến việc này.
Mẹ cô bé nói: “Cuộc phẫu thuật này thực sự là một phép mầu. Tôi tự hỏi không biết nó đáng giá bao nhiêu?”
Tess mỉm cười. Em biết chính xác phép mầu giá bao nhiêu... một đô la mười một xu
Lời bàn:
Ngày nay không biết có bao nhiêu vị bác sĩ sẻ dùng bàn tay mầu nhiệm của họ để ban phát phép màu cho những con người rất cấn đến phép lạ