Ông phú hộ kia có 2 người con rể.
Con rể cả tên Nho Thông là người thạo chữ nho.
Con rể thứ hai tên Chất Phác là một anh nông dân cần cù.
Một hôm muốn thử tài 2 con rể, phú hộ bèn bảo 2 người con rể
đi thăm ruộng với ông. Đi một đỗi gặp bầy vịt đương lội dưới ao,
ông chỉ bầy vịt rồi hỏi 2 người con rể :
- Tại sao con vịt lại nổi được trên mặt nước ?
Anh Nho Thông trả lời:
- Đa mao thiểu nhục tắc phù
(lông nhiều thịt ít thì nổi)
Còn anh Chất Phác thì vắn tắt:
- Tại trời sinh ra như vậy.
Ông phú hộ tỏ ý khen ngợi Nho Thông là người có kiến thức.
Chất Phác không được khen, vẻ mặt kém vui.
Lại đi một đỗi nữa thấy cặp ngỗng đang kêu lớn. Ông phú hộ
bèn hỏi: - Con ngỗng, tại sao tiếng kêu của nó lớn như vậy ?
Anh Nho Thông trả lời:
- Trường cảnh tắc đại thanh
(cổ dài thì tiếng kêu lớn)
Còn anh Chất Phác lại vắn tắt:
- Tại trời sinh ra như vậy.
Ông phú hộ lại gật gù:
- Thằng cả có lý
Chất Phác nghe khen như vậy mặt điềm nhiên.
Lại đi một đỗi nữa thấy một tảng đá lớn bị nứt ra làm hai.
Ông phú hộ lại hỏi:
- Tảng đá không ai đánh, tại sao lại nứt ra ?
Anh Nho Thông trả lời:
- Phi thiên đã tắc nhơn đã.
(không phải trời đánh thì người đánh)
Anh Chất Phác cũng lại vắn tắt:
- Tại trời sinh ra như vậy.
Lần này ông phú hộ lại nức nở khen Nho Thông trả lời
rất thông tình đạt lý và chê Chất Phác kém hiểu biết.
Chất Phác khoan thai, chậm rãi trả lời:
- Này này, cái gì “Đa mao thiểu nhục tắc phù”, vậy chớ
chiếc ghe có lông lá gì đâu mà cũng nổi trên mặt nước ?
Cái gì “Trường cảnh tắc đại thanh”,
vậy chớ con ểnh ương cổ cụt ngủn mà sao vẫn kêu lớn ?
Cái gì “Phi thiên đã tắc nhơn đã”, vậy chớ cái.. của vợ tui có
ai đánh đâu mà nó cũng luôn miệng la hét chí chóe tối ngày?
Ông phú hộ gật gù: “ Ừ nhỉ, vợ tao cũng thế!
Thằng này mít đặc nhưng nói cũng có lý.
Giờ thì tao chịu mày rồi!!”
BÌNH :
Trong kinh Pháp Hoa có câu: ''Chư Pháp tùng bổn lai.
Thường tự tịch diệt tướng.''
(Các Pháp từ xưa nay, tướng thường tự vắng lặng)
- Mọi thứ chúng ta nghe chỉ là khái niệm, chưa phải là thực tại
- Mọi thứ chúng ta thấy ''nhuộm màu'' quan điểm cá nhân,
chưa chắc là Sự Thật.
Con người đặt tên cho sự sự vật vật rồi gây phức tạp vấn đề,
chứ các Pháp xưa chừ tự chúng đâu có '' vỗ ngực xưng tên ''?
- Cái thấy của Thức vốn đa sự nên chìm trong thế giới
khái niệm và sinh diệt
Cái nhìn của Trí vốn rỗng lặng nên sáng ngời nên
bât biến giữa diệt sinh...