Đã không còn sáng ra rồ máy
Xách cần câu khắp nẻo lăng quăng
Lên xuống cùng ngày đêm bận bịu
Có lúc nào vui ánh trăng thanh?
Chỉ y như lão ngư bàn thạch
Ngồi lặng nhìn trời đất mông lung
Mặc sông cuộn sóng gào réo gọi
Thoảng dịu dàng cảm khái bao dung !
Có còn không bao mùa tựu hội ?
Rộn rã nói cười xanh đỏ nhân gian
Nằm thảnh thơi cỏ cây mưa nắng
Cuộc tĩnh nhàn mây trắng thênh thang !