Mai ta nằm chết trên đồi
Bốn bề cây cỏ hát lời du dương
Khắp trời mây trắng còn vương
Vi vu gió tự nghìn phương thổi về
Xoãi tay lìa hết nhiêu khê
Nghe triền sóng vỗ cuộc mê mẩn nào
Môi cười dưới lá lao xao
Khép mi tình vẫn thì thào trong ta
Yêu người, yêu giọt mưa qua
Thương đời, thương cả cành hoa chóng tàn
Mai sau dù khói hương vàng
Ra đi dứt một tiếng đàn ... thản nhiên!