Gác bút bên đường để trong mơ
Bút nghiên thơ đã trút cạn bồ
Thôi! Thôi! Hồn gởi theo mây gió
Bao la mỏi gót kiếp sông hồ.
Gác cả vầng trăng lặn bên trời
Bút thơ đề tặng, thế nhân ơi!
Thôi! Thôi! Biển gió mờ cát bụi.
Lặng lặng lối mòn, áng mây trôi.
Gác cả nguồn cơn, đêm với ta.
Bút nên dòng nhạc vọng ngâm nga
Thôi! Thôi! Bến mộng đã phai nhạt
La95ng lẽ đêm tà, anh dương xa.
Gát bút hồn thơ, gát hương nồng
Cuối nẻo đường chiều áng xuân không
Thênh thang trời biển trong sương gió
Nhắn gửi lữ hành tặng núi sông.
(Thích Huệ Không)