HỒN THƠ TRĂNG GIÓ
Hồn nhiền nàng bút thêuhoa
Thơ nghiêng, châu ngọc, bao la biển trời
Trăng ngời tỏa khắp nơi nơi
Gió ngàn man mác đầy vơi thơ nguồn.
Hồn thơ, xin gởi gió trăng
Lững lờ sông nước, gió ngàn nhẹ ru
Hôn thơ, ngan ngát hương thu
Gió đưa trăng lặn, thơ như xuôi dòng.
Hồn thơ trăng gió miên man
Rạt vào sông nước, rừng đan bên trời
Hồn thơ, hoa nhạt châu rơi
Lững lờ trăng gió, ngược suôi sông hồ.
Hồn thơ! Dặm ý!Không lời!
Thuê hoa, dệt gắm, trăng ngời sôn gin.
Hồn thơ trăng gió niềm tin
Dư âm vang mãi, hương thiền trong trăng.
(Thích Huệ Không)
HỒN THU
Tôi tiếc ngọc in sâu vào non thẳm
Để ao thu gợn sóng ánh trăng mơ
Làn hoa đẹp thắm hương nồng thế cảm
Cánh rừng thiêng vang vọng nhạc và thơ.
Hồn thu mộng, nửa vầng trăng đã khuất
Bóng dương soi niu hắt gió đông về
Én từng đàn bay lượn nẻo thâm khê
Hồn thu vắng ánh trăng xưa đã tắt.
Hồn thu gợi, thầm ao thu thôi nhớ
Hương cảnh mấy lần, lắm nổ sầu thương
Thu hỡi thu! Réo gọi lá! Thôi đừng!
Thưa vắng hồ thu núi rừng chớm lạnh.
Hồn thu đã ghi sâu mà thu nhạt
Tiết đông sang sót cảnh tủi thương sầu
Nhìn ao thu bùi ngùi lòng mang mác
Ngoảnh lại nhìn trăng, trăng lạc về đâu?
(Thích Huệ Không)
LÀN GIÓ ĐÔNG
Vi vu gió lạnh giục đông tàn
Tuyết trắng đồi cao cũng chớm tan
Trăng nước ơ thờ, thơ bỗng cạn
Cây rừng trổi lộc, đợi xuân sang.
Cô lẽ rừng chiều nhẹ gió lay
Reo vui mầm mới thoảng hương bay
Đông đi, gió buốt xin ngừng thở
Mộng đẹp đầu xuân, dạ ngất ngây!
Lá thư đường trường nhẹ bước chân
Giang hồ xuôi ngược đã bao lần
Đời là quán trọ, ôi! Đen bạc!
Như buổi tàn đông giữa thế nhân!
Tung cánh chim bay tiễn gió đông
Tang bồng nhẹ gót giữa mênh mông
Trăng xưa thầm tiễn màu đông nhạt
Tiếng gió reo mừng dậy núi sông.
(Thích Huệ Không)
VUI XUÂN
Ngàn dặm ngược dòng cách núi sông
Mây trôi, gió lặn hết xuân nồng
Lữ thứ bao lần xuân đượm thắm
Cả màu vũ trụ sóng mênh mông.
Điểm ánh xuân vàng, sao lấp lánh
Tay nàng bút dệt đối câu đồ
Ý thơ thắm đượm, bừn ghương sắc
Rộn rã rừng xanh, đẹp xóm quê.
Đón cánh xuân vàng xin nhắn gởi
Trọn niềm an lạc ngát xuân hương
Thôi để màu trời pha xuân nhạt
Lạnh cả hồn xuân mấy quãng đường.
Xuân hỡi! Xuân ơi! Xuân đâu nữa
Chiều tà tất bóng đón xuân mai
Khép tận xuân vàng, nên thiên cổ
Cảm đề bàng bạc ngát thư trai.
(Thích Huệ Không)
ĐOẠN KẾT
Trường giang sóng vỗ đất giồng
Mộng xuân tươi thắm tiết đông não nùng
Cõi trần vô thủy vô chung
Thời gian vô tận vô cùng mông lung
Cổ kim lưu sử oai hùng
Tri nhân đoạn tuyệt muôn phương não phiền.
Vô ưu Bát nhã vườn thiền
Tử sanh, sanh tử, tách liền chóng qua
Thế thôi lắm nỗi hương hoa
Công danh phú quí sáng qua chiều tàn
Sông mơ mộng cõi huy hoàng
Xuân xanh mấy nỗi bạt ngàn hắt hiu
Đoạn trường nhân thế lắm điều
Kết nhân hái quả ít nhiều do ta
Ta bà khắp chốn dạo qua
Niết bàn, đoạn kết thăng hoa độ đời!!!
(Thích Huệ Không)