Trầm hương khói tỏa ngút dâng cao
Ánh mắt mờ trông giọng nghẹn ngào...
Qua những vần thơ con khóc bố
Mấy vần thơ điếu bạn bè trao.
Trần gian vắng bóng tám năm tròn
Sự nghiệp còn hoài với nước non
Văng vẳng bên tay lời dạy bảo
“Hiếu trung giữ vẹn tấm lòng son.”
Từ ngày xa cách chốn quê hương
Chưa một lần con trở lại vườn
Đình Lộc Minh dường như lắm chủ?
Nghe chừng cảnh vật quá tang thương.../.