Năm mới hai mươi (2020) biết chúc chi,
Lời nào cho trọn, chúc câu gì!
Tìm hoài chẳng thấy câu chánh đáng,
Dứt hết mê lầm một chữ Tri.
Lên non mới thấy trời cao tít,
Sụp xuống mới hay đất rộng dài.
Thôi hỡi lữ hành nơi quán trọ,
Sực tỉnh quay nhìn, chẳng mấy khi.
Kính thưa quý Thiện hữu tri thức, nhân sĩ trí thức, quý Quyến thuộc xa gần.
Thật tế mà nói, ngày đầu năm mới dầu Tây lịch hay Âm lịch, ai ai cũng dùng bao nhiêu ngôn từ Chúc nhau; lời hay ý đẹp, ngôn văn hoa mỹ thì không ít người soạn lục tin dùng.
Thế là! tu sĩ quê mùa sơn dã tôi chỉ lắc đầu, không còn lời để Chúc. Và cũng chẳng biết dùng câu văn nào chúc xứng đáng, ngẫm phận mình quê dốt, chỉ mang trong mình đôi lời Giáo Pháp của Đức Thế Tôn.
Mới thưa rằng:
“Năm mới hai mươi (2020) biết chúc chi,
Lời nào cho trọn, chúc câu gì!”.
Soạn mãi, lục mãi trong tiềm thức, moi tận nguồn của Vô minh trụ địa, ẩn dưới lớp Như Lai tàng, mới chợt nhận ra một chữ “Tri”.
“Tìm hoài chẳng thấy câu chánh đáng,
Dứt hết mê lầm một chữ “Tri”.
Cõ lẽ phận non kém của Tu sĩ quê dốt này, chỉ xin nhắn gởi quý Quyến Thuộc một chữ “Tri”. Bởi vì:
“Tri kiến lập Tri, tức vô minh bổn,
Tri kiến vô kiến, tư tức Niết bàn”.
Thưa chư Quyến thuộc! Thế nhân đã từng chứng kiến và kinh nghiệm:
“Cá vượt ngược dòng là cá sống, Người vượt nghịch cảnh là người thành công. Cá sống thì ngược dòng mà tiến, cá chết thì xuôi dòng mà trôi. Một khi thấy mệt mỏi về cuộc sống, chính là lúc tiến về phía trước. Dường dễ đi là đường khi xuống dốc, đường khó đi chính là đường tiến lên trên. Mệt mỏi là cuộc sống, dễ chịu là đã an giấc ngàn thu”.
Rõ ràng là như thế! Cho nên 4 câu cuối của Tu sĩ quê dốt này, không ăn vần diệu chi, mà rằng là:
“Lên non mới thấy trời cao tít,
Sụp xuống mới hay đất rộng dài.
Thôi hỡi lữ hành nơi quán trọ,
Sực tỉnh quay nhìn, chẳng mấy khi”.
Bài Chúc tết 2020 của tu sĩ nhà quê nôm na là vậy.
Usa, chiều lạnh cuối năm, ngày 31 tháng 12 năm 2019.
Tu sĩ Thiện Tài, hiệu Bất Dị.