Đừng tưởng ta là gò đất đó
Có cặm mộ bia ngày tháng tử sinh
Cùng cỏ cây tiêu dao ca hát
Nhật nguyệt vần xoay tâm cảnh tịnh minh
Đừng tưởng ta là bình tro đó
Huyễn hoặc im lìm trên kệ tủ âm linh
Nơi tháp miếu chập chờn ảo hoá
Một thoáng bụi hồng lai vãng lặng thinh
Đừng tưởng ta là hương khói đó
Rong ruổi thẩn thờ hòa quyện bâng quơ
Trong bóng tối an nhiên ngời tỏa
Ngát đẹp màu hỷ lạc huyền cơ
Đừng tưởng ta là danh tước đó
Mảng bọt bèo che mặt nước tĩnh yên
Như nón chụp lên Vô Kiến Đảnh
Đâu phủ nhòa vô tận thiên thanh
Đừng tưởng ta là di ảnh đó
Nhoẻn nụ cười xinh mộng ngày qua
Có hoài niệm người xưa bóng cũ ?
Cứ an bình diệu thể tâm hoa !
Khánh Hoàng
Cùng hướng về bao sinh linh nơi quê hương lầu Hoàng Hạc. Mong là hoạn nạn chóng qua...
Hoàng Hạc Lâu: Thưa Chuyện Cùng Thôi Hiệu
Nơi Tiên Sinh có lầu Hoàng Hạc
Quyến luyến thế trần chưa nở rời xa
Bóng hạc vàng đã vụt bay qua
Chút dư ảnh người xưa lững lờ
Vầng mây trắng lang thang hoài cổ
Trời đất mênh mang trôi mãi về đâu?
Tìm không thấy quê hương muôn thuở
Cây xanh cỏ biếc bến sông đợi chờ
Chung quanh đây cũng lầu Hoàng Hạc
Sắc chất não phiền quên mất bình yên
Khói trời chiều toả quyện trên sông
Sóng vang vọng cội nguồn tĩnh lặng
Rừng cây Hán Dương nay hiện rò
Cỏ biếc Anh Vũ mơn mởn màu thơ
Một cái thấy xưa không lầm lỡ
Nay kẻ hậu sinh chút lời bày tỏ
Hạc vàng bay đi như thời gian không trở lại
Tâm vốn thường tại, không quái ngại: Hạc vàng bay!
Khánh Hoàng
This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.