Sau khi anh rể tôi qua đời vào hồi đầu năm dương lịch vừa qua, thì chị Hường của tôi cũng vào bệnh viện, có lúc không còn nhớ gì, chỉ nói những chuyện không đâu vào đâu. Tôi nghĩ chị tôi chỉ còn là một tia nắng mùa đông.
Vào cuối năm âm lịch, chị tôi được mang vào viện dưỡng bệnh “Mission de la Casa” ở San Jose. Như tên “de la Casa” (of the Home), nơi đây đã trở thành mái ấm của những người già và bệnh.
Mùng một tết, tôi rủ vợ chồng Diệp, em tôi, vào thăm chị. Không khí ngày tết thật buồn, những bông hoa đào rụng rơi trên xác pháo ngoài sân lạnh lẽo. Xuyên qua của sổ, một chút nắng mùa đông còn sót lại vào buổi chiều thênh thang.
Vào phòng, tôi thấy chị tôi ngồi ăn cơm một mình. Diệp rủ chị ra phòng sinh hoạt để vui tết với mọi người, nhưng chị không chịu đi, khuôn mặt đẹp ngày xưa đã bị cắt đi một nửa vì ung thư, nên không còn muốn gặp bất cứ ai.
Tôi đi dọc theo hành lang, ngắm những bức tranh trên tường thật đẹp. Không khí tại đây thật êm đềm. Trái với những gì tôi đọc từ internet, nói nursing home là ngục tù khủng khiếp; nhưng thật không ngờ, nơi đây giống như một viện mỹ thuật, được trang trí cho không khí ngày tết thật vui mắt, đặc biệt là những trái tim hồng qua chút nắng mùa đông.
Bỗng nhiên tôi nghe tiếng hát, nên lần theo tiếng nhạc, và bước vào một căn phòng ấm cúng; trên trần, và trên những chiếc bàn, có những trái bong bóng mầu đỏ và mầu vàng.
Bỗng nhiên tôi nghe tiếng hát, nên lần theo tiếng nhạc, và bước vào một căn phòng ấm cúng; trên trần, và trên những chiếc bàn, có những trái bong bóng mầu đỏ và mầu vàng.
Trên chiếc bàn ở cuối phòng, mấy chị thiện nguyện xếp những lát bánh tét ra những chiếc đĩa, có cả dưa món và củ
kiệu.
Vì tết năm nay trùng với muà lễ tình yêu “Valentine”, nên mái ấm “de la Casa” tràn ngập những trái tim nồng ấm.
Có 2 người trung niên đang song ca bản “Xuân Này Con Không Về”. Có lẽ cách đây khoảng
nửa thế kỷ, 2 “ca sĩ” này là những quân nhân trẻ tuổi ở tiền đồn hiu hắt nào đó, nhắn tin về cho mẹ già: Con biết bây giờ mẹ chờ tin con khi thấy mai đào nở vàng bên nương...
Nghe lời ca tôi bỗng ngậm ngùi, vì nghĩ rằng, có lẽ 2 người đàn ông này không phải hát cho những người mẹ của mình đã mất, mà chắc chắn là hát cho những đứa con mà họ đang ngóng chờ chúng vào thăm mình từng giờ:
Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về nay én bay đầy trước ngõ mà tin con vẫn xa, ngàn xa...
Năm trước con hẹn đầu xuân sẽ về nay én bay đầy trước ngõ mà tin con vẫn xa, ngàn xa...
Đa số khán giả ngồi trên xe lăn, có người bị miễn cưỡng đẩy ra “ăn tết”, có người còn tỉnh táo, có người hình như không còn biết gì. Tội nghiệp nhất là những người “ngoại quốc”, chẳng thấy ai vào thăm.
Nhìn họ, tôi bỗng thấy mình thật hạnh phúc, vì chưa phải ngồi xe lăn, nhất là vẫn còn tỉnh táo để biết ý nghĩa của tình yêu, như những phụ nữ còn trẻ, mặc những tà áo dài thật đẹp, vào thăm người thân của mình. Qua nụ cười rạng rỡ, họ đã mang một chút nắng mùa đông cho những người lạnh lẽo.
Cám ơn đời, cám ơn những thiện nguyện viên, đã không quên những người già đang cần những tấm lòng, giống như những trái tim gắn trên tường và treo trên trần với hàng chữ “I love you forever".
Chúc mọi người một năm mới tràn ngập niềm vui bên mái ấm gia đình, và đừng quên bố mẹ, anh chị em của mình, là những người đang mòn mỏi chờ mong một chút tình yêu mong manh như "chút nắng mùa đông"....
San Jose mùng 1 tết Mậu Tuất. Phạm Đức Hiền
San Jose mùng 1 tết Mậu Tuất. Phạm Đức Hiền