Con cuối đầu đi hết đoạn dốc dài. Khi đứng trên đầu dốc, nhìn lại quãng đường đã qua, con chợt nhớ đến hình ảnh những buổi sáng, thưở ấu thơ, Mẹ thường nắm tay con dắt qua những quãng đường dốc để đến trường ...
Đường dốc cao và dài, Mẹ không biết mệt, luôn động viên con cố vượt qua. Con ngước nhìn lên, không biết mỏi vì thấy nụ cười của Mẹ, biết đâu rằng Mẹ đã dấu đằng sau nụ cười cho con yên tâm ấy, bao nhọc nhằn vất vả của người đang bấm chân từng bước vượt lên dốc đời ...
Bây giờ đứng trên đỉnh dốc, nhớ đến Mẹ, con nhìn sang phía bên kia và cố gắng kềm chân cố giữ để mình khỏi bị tuột xuống. Lên dốc đã khó, mà giữ cho mình đừng tuột dốc còn khó biết bao.
Con giữ mãi nụ cười của Mẹ để chân mình không bao giờ biết mỏi ...
Thương tặng Mẹ ...
Võ Ngọc Thanh