Mẹ đã ấp ủ từ rất lâu, dự tính con tròn 3 tuổi mẹ sẽ viết về hành trình con đến với thế giới này nhưng nay hội đủ duyên nên mẹ viết về con, một em bé rất mạnh mẽ và đáng yêu của gia đình.
Ngày con đến với gia đình thật bất ngờ và ngày sinh con cũng là một ngày đặc biệt, lúc 23g45 ngày 16/03/2017 tức ngày 19/02 (AL) năm Đinh Dậu, là ngày Vía Đức Bồ Tát Quán Thế Âm.
Dự sinh ngày 29/04/2017 nhưng con không chịu đủ ngày đủ tháng mà cứ muốn ra nhanh nhanh. Trước đó, mẹ con mình cứ vào ra bệnh viện Từ Dũ, vào 2 – 3 ngày rồi lại về, cứ thế cho đến khi con ra đời. Ngày sinh con, mẹ và bà ngoại rất lo sợ, sợ đủ thứ vì không biết con sẽ thế nào. Hôm vào phòng mổ mẹ cầu xin bác sĩ cứu con vì cả ngày hôm đó cơ thể mẹ không khỏe như trước, xin mổ sớm nhưng bác sĩ trực hôm ấy không đồng ý vì con còn nhỏ (chỉ được 29 tuần tuổi) nhưng mẹ là người hiểu con nhất vì con đang ở trong bụng mẹ, đến 21g00 đêm bác sĩ nhận thấy tình hình không ổn nên đã cho mẹ đi mổ gấp để lấy con ra, ba thì vừa chạy về nhà, ngoại thì không được ký cam kết nên mẹ là người ký tất cả các loại giấy tờ cam kết của bệnh viện vì không thể trì hoãn được nữa, lúc đó mẹ gần như bất chấp tất cả vì chỉ khao khát duy nhất sớm được nhìn thấy con bình an, nhưng ngược lại, ba là người được gặp con vài phút trước khi con vào phòng dưỡng nhi vì con rất yếu. Sáng hôm sau mẹ tỉnh dậy, toàn thân đau đớn, bác sĩ thông báo con rất yếu nên đã đưa con về phòng dưỡng nhi để chăm sóc, không thấy con, không biết con thế nào, sinh ra mà không được mẹ ôm ấp, mẹ buồn và tủi thân lắm. Mỗi ngày cứ đến 15g chiều, ba mới được thăm con 30p nhưng cũng chỉ được đứng từ xa nhìn con qua cửa kính. Ngày 25/03/2019, đúng 9 ngày sau con được về với mẹ, cảm giác thật khó tả, nhìn con nhỏ xíu không đồ sơ sinh nào mặc cho vừa.
Con được xuất viện về nhà ngày 28/03/2019, 3 ngày sau vào khoảng 21g đêm, con không bú sữa mẹ, thấy cảm giác bất an, cả nhà bật đèn sáng, mẹ vội mở bao tay, bao chân và hoảng sợ khi thấy toàn thân con tím tái, ngưng thở, đầu cổ tay chân đều buông thõng, Ba bế con lên vỗ lưng, xoa ngực, làm mọi cách để cơ thể con ấm lên, còn chị Tina - chỉ gần 10 tuổi thôi nhưng cũng đã hiểu chuyện, vội chạy đến bàn thờ lạy Phật cầu xin cho con được sống lại, may sao con đã khóc to và thở lại được. Sau đó con được chuyển đi cấp cứu tại bệnh viện nhi đồng, con ở đó, cứ đều đặn cách 3 tiếng mỗi ngày ba và mẹ thay phiên nhau vào chăm và tập cho con uống sữa nhưng thể trạng con yếu ớt chỉ uống được chút chút bằng xilanh. Thấy không ổn, mẹ nhờ các cô điều dưỡng để ý đến giúp nhưng mấy tiếng sau mẹ vào nhìn con đã ngưng thở, toàn thân tím ngắt, bất động từ bao giờ, mẹ rất hoảng hốt, cuống lên, may mắn lúc đó bác sĩ chạy đến bốc con lên cấp cứu kịp lúc. Cho con thở Cpap vì con không tự thở được nữa, 2 ngày sau con yếu dần, bác sĩ gọi vào yêu cầu người nhà bóp bóng trợ thở cho con, nghe đến đây ba mẹ không còn tia hy vọng vì ở đó mỗi ngày chứng kiến những trường hợp giống như vậy, khả năng sống nhiều lắm là 2 – 3 ngày, ba ở bên trong bóp bóng để con thở, mẹ chờ bên ngoài, mẹ điện thoại cho Thầy Nhuận Bi ở Chùa Bát Nhã để báo tin và nhờ Thầy cầu nguyện cho con, và mẹ chỉ còn biết nương nhờ vào Tam Bảo. Lúc đó, Thầy khuyên hãy lo cho con hết sức có thể, và ba mẹ được Thầy hướng dẫn lạy Phật sám hối, tụng kinh, trì chú, phóng sinh,…để hồi hướng công đức lành cho con. Con nằm trên một ô giường nhỏ, toàn thân gắn các thiết bị trợ thở, ống ăn để giúp con tìm sự sống, sau đó con được chuyển xuống phòng Hồi sức tích cực để tiếp tục điều trị, đây cũng là nơi cuối cùng của hành trình giành lấy sự sống. Ở đây được bác sĩ trưởng khoa đã nói với ba mẹ rằng: cả nhà yên tâm, bé đã vào đây thì bác sĩ và các cô y tá sẽ điều trị hết sức cho bé. Rồi có một đêm mệt quá mẹ thiếp đi thì nghe tiếng nói vẳng bên tai “con bé này từ lâu lắm nay mới được làm người”, mẹ tỉnh giấc sợ lắm, sợ con sẽ xa mẹ. Hàng ngày, ngoài thời gian chuẩn bị sữa cho con và nghỉ ngơi tí thì mẹ ngồi ghế đá trước phòng hồi sức để cầu nguyện, thầm lặng đọc chú đại bi, niệm danh hiệu Bồ Tát Quán Thế Âm, ở chùa thì mỗi đêm quý Thầy và Phật tử tụng kinh cầu an để hồi hướng trợ duyên cho con.
Khoảng 02 tháng sau, con cài được máy trợ thở và chuyển sang thở Oxy, thời gian con ở phòng cấp cứu, cả nhà thay phiên nhau canh con 24/24 vì nếu để con ngủ quá sâu sẽ ngưng thở, có ngày con ngưng thở đến vài chục lần, mỗi lần như vậy là phải đánh, ngắt nhéo thật đau để con tỉnh lại, nhiều đêm phải báo động cấp cứu liên khoa của bệnh viện để các bác sĩ cứu con.
Thời gian cứ trôi, con vẫn nằm đó, được điều trị rất tích cực, liên tục được hội chẩn vì bệnh của con không giống với bé nào ở đó cả, bác sĩ nói trên thế giới cũng không có thuốc để điều trị, tất cả chỉ dựa vào tự bản thân của con. Ngày nào đẩy con đi kiểm tra ở các chuyên khoa khác là bác sĩ hồi hộp trên đường đi, đẩy bình oxy đi theo mà cứ sợ đi lâu không đủ oxy cho con thở, tay chân thì gắn thiết bị truyền máu, truyền thuốc, đầu phải cạo để có chỗ lấy ven xét nghiệm. Sau hơn 4 tháng nằm bệnh viện, về nhà vẫn phải trợ thở với oxy. Đúng vào ngày 7/11/2017 (tức ngày 19/09 AL) cũng là ngày Vía Đức Bồ Tát Quán Thế Âm, con hoàn toàn tự thở mà không cần thở oxy nữa, con tự giật dây oxy ra, ba mẹ sợ con chưa tự thở được, nhưng hễ để vào thì con kéo ra và cả ngày hôm đó con không phụ thuộc vào bình oxy nữa, con không còn ngưng thở và tím tái nữa. Vài ngày sau đó, thấy tình hình đã ổn hơn, ba mẹ đưa con qua Chùa Bát Nhã lễ Phật tạ ơn Tam Bảo gia hộ che chở cho con.
Đến nay, cả nhà nghĩ lại khoảng thời gian con nằm viện, động lực nào mà chăm con được như vậy? vì con có nhân duyên đến với gia đình, vì được chư Phật gia hộ, vì tình thương dành cho con; và nay con tròn 33 tháng 7 ngày, bác sĩ kết luận con chậm tâm thần vận động nhưng không sao, cả nhà vẫn sẽ làm những gì hết sức có thể. Cả nhà vẫn luôn cầu nguyện và mong con luôn khỏe mạnh để tự đi trên đôi chân của mình, biết nói như bao đưa trẻ khác. Bởi con sinh ra không may mắn nhưng con là đứa trẻ rất nghị lực để dành sự sống, con đã cố gắng để được sống đến hôm nay và mong con tiếp tục như thế. Tên con được ba đặt là Phạm Tuệ Minh (một câu trong bài sám Quán Âm “Thân được quang minh tâm trí tuệ”), pháp danh Đức Huệ Mẫn được thầy Thích Nhuận Từ trụ trì chùa Bát Nhã đặt cho con, tuy ngẫu nhiên nhưng thật trùng hợp. Mong con được thân khỏe mạnh và trí tuệ minh mẫn.
Mùa Giáng sinh, 24/12/2019
Tác giả cũng chính là mẹ của em bé trong bài viết:
Đặng Kiều Vi Vi (PD: Nhuận Huệ Hảo)
Và Ba là Nhuận Trí Năng
This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it.
Mời xem toàn bài với hình ảnh: Hanh_trinh_con_den_voi_the_gioi_con_nguoi_-_Nhuan_Hue_Hao_va_Nhuan_Tri_Nang.pdf