GIEO HẠT TỪ TÂM
(Thích Nữ Viên Nhuận)
Con về đây gieo hạt từ tâm
Ruộng phước điền an cư mùa hạ
Trên thọ ân giáo pháp thầy trao
Dưới thọ nhận đàn na hiến cúng
Ba tháng trường thúc liễm thân tâm
Tam vô lậu tấn tu đạo nghiệp
Định tâm lại hướng điều hiền thiện
Vui sống trong giáo pháp lục hòa
Con về đây gieo hạt giống lành
Cho tâm từ trong con rộng mở
Trải lòng mình để thương tất cả
Lắng long nghe bao nỗi đau đời
Con về đây sống đời tu sĩ
Lợi danh,tình thả gió mây bay
Khép tâm lại để lòng tĩnh lặng
Dẫu cho đời muôn vật dần xoay.
TÌNH MẸ
Ngày ấy con đi một chiều mưa
Mẹ già lau mắt lệ tiễn đưa
Con trẻ ngậm ngùi giờ chia biệt
Chân bước ngập ngừng trên lối quê
Bao năm xuôi ngược đời lữ khách
Ngộ lẽ vô thường con xuất gia
Mẹ khẽ mỉm cười lau dòng lệ
“Ừ ! Rứa thì thôi con cứ đi !”
Mẹ dạy :” con ơi đời tu sĩ,
Khó lắm nhưng mà hãy gắng tu,
Con hãy an lòng theo chí nguyện
Quê nhà ba mẹ vẫn bình an”.
Con lại dấn thân miền viễn xứ
Mỉm cười mẹ dấu nỗi niềm riêng
Thương con đơn độc đời tu sĩ
Biết có được vui chốn tịch nhàn
Hành trang con mang đời tu sĩ
Là nghĩa ân tình mẹ truyền trao
Con nguyện tấn tu đền ơn nặng
Để mẹ an vui tuổi xế chiều
Vu lan lại về con nhớ mẹ
Nhớ lắm lời ru tự thuở nào
Nhớ dáng mẹ gầy vì năm tháng
nhọc nhằn chở nặng giấc mơ con.