Gió nhẹ đưa, mây về phủ chân núi
Chiều xuống dần, hoàng hôn mờ khắp lối
Đường lên núi chừ thưa thớt bóng người
Ta một mình nghêu ngao với đất trời
*
* *
Ngự Bình buồn như hồn ta trống vắng
Thiêm Mụ chừ sao mà xa đằng đẳng
Ta về đây cố quên mộng đá vàng
Để tâm hồn tìm được chút bình an
*
* *
Đêm tỉnh lặng, nghe gió trăng thỏ thẻ
Thiên Mụ ơi! Ôi sao mà buồn thế.!
Ta đứng đây mà lòng mãi sầu vương
Nổi buồn nầy chừ đầy ấp nhớ thương
*
* *
Mãi thẩn thờ suy tư… đời trần lụy
Chuyện của đời… nhiều lúc thật phi lý
Trong bất chợt tiếng chuông mõ ngân vang
Cùng hòa với tiếng ê a kinh cầu
*
* *
Con chợt ngộ… xin trở về bên Phật
Xa thế gian, quên hết mọi phiền trược
Tâm tỉnh lặng, mong lo chuyện tịnh tu
Về bến giác, thôi không còn mê mù
*
* *
Thiên Mụ, đêm cuối Đông buồn – 1989
Để nhớ lại những ngày tháng
tỉmh lặng xa xưa
Tâm Tường.- Lê Đình Cát
Ngự Bình buồn như hồn ta trống vắng
Thiêm Mụ chừ sao mà xa đằng đẳng
Ta về đây cố quên mộng đá vàng
Để tâm hồn tìm được chút bình an
*
* *
Đêm tỉnh lặng, nghe gió trăng thỏ thẻ
Thiên Mụ ơi! Ôi sao mà buồn thế.!
Ta đứng đây mà lòng mãi sầu vương
Nổi buồn nầy chừ đầy ấp nhớ thương
*
* *
Mãi thẩn thờ suy tư… đời trần lụy
Chuyện của đời… nhiều lúc thật phi lý
Trong bất chợt tiếng chuông mõ ngân vang
Cùng hòa với tiếng ê a kinh cầu
*
* *
Con chợt ngộ… xin trở về bên Phật
Xa thế gian, quên hết mọi phiền trược
Tâm tỉnh lặng, mong lo chuyện tịnh tu
Về bến giác, thôi không còn mê mù
*
* *
Thiên Mụ, đêm cuối Đông buồn – 1989
Để nhớ lại những ngày tháng
tỉmh lặng xa xưa
Tâm Tường.- Lê Đình Cát