Một người sống trầm tĩnh, không phải bản thân người đó yếu nhược, không có năng lực, mà đó là trạng thái của một người thấu hiểu nhân sinh, xem nhẹ được mất, không màng thắng thua với những việc không đáng, điều còn lại với họ chính là trí tuệ thông suốt.
Khi chúng ta còn trẻ thì thường hay thích tranh giành thắng thua với người khác, đặc biệt thích thể hiện cách nhìn của bản thân với mọi người. Tuy nhiên thời gian qua đi, chúng ta trưởng thành hơn, dần dần phát hiện bản thân ngày càng thích trầm tĩnh. Không còn cái cảm giác thích tranh giành hơn thua, đúng sai với người khác nữa, chúng ta đã hiểu ra được một điều: mỗi người đều có cách nghĩ riêng, có hoàn cảnh và góc độ riêng của mình, không ai giống ai, cho nên đối với cùng một sự việc cũng có cách nhìn khác nhau.
Đồng đạo thì đồng hành, đạo không đồng không thể tương mưu. Chúng ta không thể áp đặt những vui buồn yêu ghét của bản thân lên người khác. Cảm thấy ở gần ai tương hợp, thoải mái thì giao lưu nhiều hơn một chút, ai không hợp thì dần cách xa.
Cuộc sống phức tạp, áp lực càng nhiều, không nhất thiết phải cưỡng cầu bản thân đi lấy lòng, mua vui cho một ai đó. Nhân sinh có khổ sẽ có vui, có đắng cay ắt có ngọt bùi, ai làm người cũng phải đắng cay. Vậy nên thân mình khổ tự mình thấu hiểu, không cần phải tìm ai đó than khổ, than đau, nói nhiều chỉ khiến người khác coi thường. Nước mắt của mình tự mình lau, thân mình đau khổ tự mình chịu vẫn cứ là tốt nhất.
Cuộc sống đó là vòng tuần hoàn an bài nối tiếp, trong đời mỗi chúng ta đều gặp vô số con người khác nhau. Tuy nhiên tuyệt đối không một ai là vô duyên vô cớ cả, mỗi người xuất hiện trong cuộc đời chúng ta đều có một ý nghĩa khác nhau. Người yêu ta thì mang đến tình yêu thương và sức mạnh, người ta yêu dạy cách chia sẻ, người ta không thích thì dạy cách độ lượng khoan dung, còn người không thích ta lại dạy ta độc lập trưởng thành.
Đời người là chuyến vân du, có thể cùng nhau đi một đoạn đường, đó là duyên phận.
Suy cho cùng tất cả chúng ta đều chỉ là khách trọ trần gian, đến và đi hành trình đã định. Có những chuyện sống ở đời chúng ta không thể tự chủ, người đến kẻ đi, việc hay việc dở, tất cả đều bởi hai chữ ‘duyên nợ’ tác thành. Thế nên chỉ có những ai xem nhẹ được mất, sống tuỳ kỳ tự nhiên, người đó mới có được cuộc sống an vui.
Khi bạn hiểu rõ được đạo lý này, khi đó bạn sẽ thấy rằng trầm tĩnh không phải là yếu đuối nhu nhược mà đó là trí tuệ, thể hiện sự trưởng thành của một người.