Tôi có hai người bạn cũ, hiện đang ở Việt Nam. Vừa bước vào tuổi trung niên, có lẽ thăng trầm trong cuộc sống cũng quá nhiều, biết bao là buồn, khổ, phiền não, nên cả hai cô bạn tôi đều tìm về với Đạo.
Từ hơn 3 năm nay, chính nhờ Phật pháp, mà hai người bạn tôi đã từ từ bỏ dần được Tham- Sân- Si, tìm được Tâm an lạc và sự thanh tịnh của tâm hồn...
Có người nhà sắp về Việt Nam chơi, tôi chợt có ý định mua chút gì đó làm quà cho hai bạn. Tôi từng nghe thiên hạ bảo rằng “Việt Nam bây giờ cái gì cũng có”, thành thử tôi rất phân vân, không biết nên mua gì thì các bạn sẽ vui. Tôi hỏi thăm người này, người nọ, gặp ai tôi cũng hỏi. Có một cô quen, sau khi hỏi kỹ lý do vì sao tôi muốn tặng, và thêm vài câu hỏi về hai người bạn của tôi, cô khuyên tôi nên đến một tiệm chuyên bán đồ về Phật pháp ở trên đường Bolsa, và nhờ người bán hàng ở đó góp ý dùm xem nên mua món gì làm quà cho hai bạn. Cô còn bảo, “Anh chủ tiệm ở đó dễ thương lắm”. Thế là tôi tìm đến địa chỉ mà cô cho.
Bước vào tiệm, tôi hơi giật mình vì tiệm có rất nhiều sách vở, tranh ảnh, tượng Phật... thật nhiều hơn là tôi tưởng. Nói chung là hầu như tất cả những gì liên quan đến Phật pháp thì ở nơi đây đều có. Tôi bước lại khu sách. Ôi chao là đủ loại. Cả một rừng sách về đạo, với đủ loại đề tài. Tôi phân vân, cứ đứng lật từng cuốn một, do dự mãi không biết nên chọn cuốn nào...
- Chị có cần tôi giúp gì không?
Quay lại, tôi thấy một thanh niên trẻ - mà tôi đoán là người chủ tiệm. Anh cười, một nụ cười rất hiền, khiến người đối diện có cảm tình ngay...
Tôi lúng túng:
- Ừm... tui cũng chưa biết là sẽ mua gì...
- Chị mua cho chị hay cho ai?
- Tui tìm mua một món gì đó, về Phật pháp, để tặng hai người bạn ở Việt Nam...
- Chị gửi bưu điện à? Sẽ bị kiểm duyệt và có thể bị tịch thu đó chị...
- Không anh, có người nhà về, nên tôi gửi đem về dùm...
- Ồ - Anh gật gù. Nếu bạn chị mới bắt đầu tìm hiểu về đạo, thì chị có thể tặng các cuốn sách cơ bản về Phật pháp như cuốn này nè...
- Không, bạn tui tu tập tinh tấn hơn tui nhiều...
- Thế bạn chị tu Thiền, hay theo pháp môn niệm Phật?
- Tu Thiền, hai bạn tôi tu tập rất siêng năng, và đã có được cái tâm an lạc lắm...
- Vậy có lẽ các sách này bạn chị đã xem qua hết rồi, hay cũng đã biết về nội dung cơ bản rồi. Vả lại, những sách này tui cũng nhập từ Việt Nam qua... Chị sang khu này đi, xem các CD này thử xem...
Tôi bước theo anh qua dãy bên kia. Tình cờ, tôi nhìn thấy một tấm lịch hình Đức Phật Bà Quan Âm với bốn câu thơ thật hay và thâm thúy. Tôi dừng lại, ngắm say mê và tôi hỏi ngay:
- Tấm lịch này giá bao nhiêu vậy anh?
- Lịch này tôi nhập từ Việt Nam đó chị. Chắc chắn là bạn đã có rồi, mà cho dù nếu chưa có đi nữa, thì mua ở Việt nam rẻ hơn nhiều. Tôi bán ở đây phải tính thêm tiền cước phí, chuyên chở, rồi tiền lời nữa chứ... Chị mua là chị “chở củi về rừng” rồi...
Tôi hơi thất vọng, nhìn quanh các tranh ảnh Phật khác, mà hễ hỏi đến tranh nào, ảnh nào, thì anh đều bảo là mọi thứ đều xuất xứ từ Việt Nam, nên đừng mua gửi làm gì...
Tôi bước qua khu CD và DVD, đứng xem từng tựa đề. Bỗng nhiên anh đến gần và nói: “Các CD và DVD này nói thiệt với chị là tôi cũng nhập từ Việt Nam, bạn chị có thể mua ở bển, rẻ hơn nhiều...”.
Thấy tôi có vẻ “xìu” hẳn ra mặt, vì nãy giờ loay hoay mãi mà vẫn không lựa được gì cả, anh chỉ vào tủ kiếng:
- Hay có thể là bạn chị thích cái này không?
Tôi nhìn vào thì thấy sợi dây chuyền với mặt mề đai hình Đức Quan Âm, hay hình Phật Thích Ca, rất đẹp và thanh nhã, thuần khiết. Tôi cầm lên xem, khá ưng ý. Nhưng tôi lại do dự, vì tôi đã có phone hỏi rồi, thì cô bạn bảo rằng cô đã có nhiều dây chuyền hình Đức Phật rồi, đừng gửi nữa...
- Ở Việt Nam chắc có loại dây chuyền này anh hở?
- Có chứ chị, và cũng rẻ hơn bên này luôn, nhưng tại thấy chị tha thiết quá, nên tôi cũng không biết giới thiệu chị món gì nữa. Tôi thấy tốt nhất là chị nên gửi tiền về tặng bạn chị là hay hơn hết.
- Mà bạn tui... không cần tiền anh à, đời sống ở Việt Nam nói chung bây giờ cũng không đến nỗi, bạn tui lại cũng không tiêu xài gì nhiều cả. Người tu mà anh, biết đủ là đủ...
Anh im lặng. Còn tôi thì cũng không biết nói gì nữa...
- Xin lỗi hai cháu.
Giọng một người đàn ông xen vào làm cả tôi và anh chủ tiệm quay lại. Một chú trung niên, nhìn chúng tôi cười làm quen:
- Nãy giờ chú không cố ý nghe lóm hai người nói chuyện đâu nhe, nhưng khổ cái là nó cứ lọt vào tai chú. Chú xin góp ý với cháu thế này nhe - Chú quay sang tôi - Bạn cháu tu tập tinh tấn như vậy thì thật sự họ không còn cần thứ gì nữa đâu cháu à. Có được cái tâm bình an, ở mọi lúc, mọi nơi, trong mọi trường hợp, là điều quý nhất mà cả ba người chúng ta đây, thậm chí cả trăm triệu người ở xứ Mỹ này chưa chắc đã có được. Bởi vậy, nếu cháu muốn tặng một món quà gì đó, thì cứ xem như cháu gửi tặng là vì tấm lòng của mình vậy thôi, bạn cháu cũng vẫn sẽ quý.
Thấy tôi có vẻ phân vân, chú hỏi tiếp:
- Sợi dây chuyền này đẹp nè, hình Đức Quan Âm, Ngài sẽ che chở cho bạn cháu. Cháu do dự có phải vì nó hơi mắc phải không? Vậy để chú “hùn” với cháu nhe. Chú già rồi, không đi làm, cũng không có nhiều tiền đâu, nhưng chú mới khai thuế xong, lấy lại được sáu trăm, chú phụ với cháu cho.
- Không, không đâu chú... - Tôi nói ngay - Cháu cám ơn chú, không phải vấn đề tiền bạc hay giá cả đâu. Sở dĩ mà cháu hơi do dự chút, vì... cô bạn cháu đã có dây chuyền hình đức Phật rồi, cháu có tặng nữa thì cô bạn cháu sẽ không chịu đeo đâu.
Đột nhiên chú bước tới xoa nhẹ vào đầu tôi:
- Tặng quà thì ai cũng muốn người nhận sẽ thích và xài món quà mình tặng, đúng hôn nè? Thôi ráng tu đi cháu, một khi tinh tấn hơn rồi thì cháu sẽ không nghĩ vậy nữa đâu. Khi mình cho người một cái gì đó thì đều là ở tấm lòng, cháu à.
Chú cười rồi bước sang quầy khác...
Lòng tôi vẫn chưa yên, tôi trở ra và hỏi anh chủ tiệm:
- Anh nè, sao tui vô tiệm anh mua hàng, mà món nào anh cũng “bác ra” hết vậy? Anh cứ nói là “ở Việt nam có rồi, rẻ hơn nhiều” thì làm sao anh bán được hàng? Anh không sợ sẽ phải đóng cửa tiệm hay sao?
Anh bật cười lớn:
- Đừng lo cho tôi. Tôi bán ở đây là cho những ai muốn mua cho họ hay cho gia đình hiện đang ở Mỹ, chứ chị mua tặng bạn bè ở Việt Nam thì khác. Là người Phật tử, tôi không được nói dối. Cho dù nếu tôi không nói, chị cũng không biết để mà hỏi, nhưng lòng tôi, tôi tự biết. Tôi hiểu là chị mong tìm một món quà gì đó thật đặc biệt để tặng cho bạn chị vui. Nhưng là một Phật tử, tôi không cho phép mình vọng ngữ (nói không đúng sự thật)...
Câu nói chân thành của anh làm tôi cảm phục. Tôi nhìn kỹ lại anh - một thanh niên trẻ, với nét mặt thật hiền lành và nụ cười phúc hậu, lòng tôi bỗng dưng nghe có chút gì đó vừa cảm mến vừa nể phục...
- Chị cũng đừng ái ngại cho tôi, chị thấy đó, tiệm tôi mở ở đây bao nhiêu năm rồi, từ đời ba tôi đến giờ cũng vẫn đông khách, có đóng cửa đâu nè. Lo gì, có Chư Phật gia hộ mà chị...
Tôi mỉm cười, nhìn quanh định tìm xem có gì mua ủng hộ anh vậy. Có lẽ đoán được ý nghĩ trong đầu tôi, anh nói ngay:
- Chị không phải mua gì cả, khi mà chị chưa cần. Số tiền mà chị định mua ủng hộ cho tôi, chị hãy dành giúp cho người nghèo khổ đi...
Tôi gật đầu, mà lòng đầy cảm phục. Mỉm cười chào anh ra về, lòng tôi thầm hỏi có được bao nhiêu người bán hàng như anh thanh niên trẻ này?
Bước chân ra khỏi tiệm, tuy chưa tìm được món quà nào vừa ý để tặng hai người bạn, nhưng lòng tôi bỗng chợt nhen nhúm một niềm vui. Anh ấy tuy không gõ mõ, tụng kinh, nhưng anh thật xứng đáng là một người Phật tử, khi anh đang tu ngay cả trong công việc kinh doanh hằng ngày của mình. Đúng là một người Phật tử chân chính...
Ra về, tôi nhớ mãi câu nói của anh “Là người con Phật, tôi không cho phép mình vọng ngữ” - thật dễ thương, như nụ cười của anh vậy - phải chăng đó chính là nét đẹp của người Phật tử...?
Mùa lễ Phật Đản năm nay, ước mong sao chúng ta sẽ có thêm đựơc thật nhiều Phật tử có cái tâm chân chất như người Phật tử mà tôi đã gặp.
Hoàng Thanh
Kỹ niệm Mùa Phật Đản