Cứ mỗi một cặp chia tay thì lại phát sinh ra 2 mảnh vỡ. Chắc chắn lúc nào cũng có 2 mảnh vỡ. Mảnh vỡ của những “người cứng” và mảnh vỡ của những “người mềm”. Đa số những “người cứng” đều im lặng chịu đựng. Điều đó không có nghĩa mảnh vỡ của họ nhỏ và càng không có nghĩa họ chẳng đau khổ gì. Đa số những “người mềm” than khóc cho mảnh vỡ của họ. Điều đó không có nghĩa mảnh vỡ của họ lớn và càng không có nghĩa họ đau khổ hơn “người cứng”.
Khi 2 mảnh vỡ sinh ra, lại có hàng ngàn mảnh vỡ nhỏ. Mỗi mảnh vỡ nhỏ lại bắn đi và gây thương tích cho “người cứng” và “người mềm”. “Người cứng” có thể đau đến mức không thốt nên lời. “Người mềm” có thể đau đến mức không thể chịu đựng nổi. Khi 2 mảnh vỡ sinh ra là lại có 2 mảnh vỡ khác có cơ hội được ghép vào. Nhưng những mảnh vỡ nhỏ li ti kia liệu có dán lại được để mỗi mảnh vỡ lại có thể ghép vào những mảnh vỡ khác không? Liệu những mảnh vỡ này có tự tái sinh lại được không? “Người cứng” cố bao phủ lấy mảnh vỡ của mình bằng một tấm màn dày. “Người mềm” tắm mảnh vỡ của mình trong nước mắt. “Người cứng” âm thầm quên đi. “Người mềm” khắc sâu mãnh liệt. “Người cứng” bướng bỉnh bước tiếp khi da thịt còn bị găm bởi những mảnh vỡ li ti. “Người mềm” dừng lại tháo những mảnh vỡ li ti ấy một cách từ tốn. Thái độ của ai mới là lối sống tích cực?
Chẳng ai cả! “Người cứng” có cách vượt qua riêng của “người cứng”. “Người mềm” có cách vượt qua riêng của “người mềm”. Làm thế nào để thấy thanh thản trong lòng... Chỉ là...nếu có thể...đừng dìm mảnh vỡ của mình xuống lòng đại dương của những giọt nước mắt để không còn mảnh vỡ nào khác tìm ra được. Chỉ là...nếu có thể...2 mảnh vỡ hãy tự dán những mảnh vỡ li ti cho nhau và lại là 2 mảnh vỡ mới để có thể tiếp tục là 1 tấm kính hoàn chỉnh. Chỉ là...nếu có thể...2 mảnh vỡ hãy gắn với nhau cho đến lúc keo không còn dính được nữa... Chỉ là...nếu có thể...