Hồi xưa, truyện <Một ngàn lẻ một đêm> dường như là truyện cổ tích hấp dẫn nhất đối với lứa tuổi 9- 10 của cô. Lúc còn nhỏ, 5- 6 tuổi thì còn thích nghe mẹ dỗ ngủ qua mấy truyện cổ Việt Nam, nào là Tấm Cám, Ăn khế trả vàng, Sơn tinh Thủy tinh, nào là Bánh dầy bánh chưng ... Tới lúc mẹ hết truyện rồi thì tới ba cô kể. Thế hệ của ba cô là tất cả học sinh đều phải học chương trình Pháp, nghĩa là tiếng Pháp được sử dụng ngay từ tiểu học như là sinh ngữ chính. Nên ba cô lấy cuốn < Contes de mille- et- une nuits> ra vừa đọc thầm vừa dịch ra tiếng Việt cho các con nghe. Rất nhiều truyện hay, lạ. Trong đó, tới giờ này, cô vẫn còn nhớ truyện <Kho tàng của 40 tên trộm thành Baghdad>. Mà đố các em, tại sao cô nhớ truyện này ? Không phải nhớ tất cả chi tiết đâu. Cô chỉ nhớ có một chi tiết thôi.
Khi xưa, nghe ba cô kể Alibaba lúc đến trước kho tàng, nói lớn lên: - <Hột mè ơi, mở cửa đi!>. Thì cánh cửa kho tàng từ từ hé ra. Alibaba chui vào vơ vét vàng bạc ngọc ngà rồi đi mất. Sau đó, cô hay suy nghĩ, câu thần chú của Alibaba nói không phải là câu ba mình nói đâu. Nói không đúng thì cửa kho tàng không mở. Cô mới lò dò tìm hiểu. Cô lấy cuốn sách <Contes de mille- et- une nuits> ra, chỗ ba cô còn làm dấu để tối mai đọc tiếp. Rồi tìm xem câu thần chú bí mật là câu gì. A, đây rồi. Alibaba nói: <- Sesame! Ouvre- toi!> Từ đó, cô không bao giờ quên câu thần chú này!
Các em, bây giờ mình cũng đang đi mở cửa kho tàng. Nhưng khác với kho tàng của Alibaba muốn. Kho tàng đó là ngọc ngà, châu báu của thế gian, lại là cướp đoạt tranh giành, hãm hại người khác mới có. Kho tàng thế gian là nỗi khổ, là mồ hôi, nước mắt của người khác, sẽ có người lường gạt, hay chiếm đoạt của mình. Kho tàng mà mình đang tìm khác hẳn. Kho tàng này không có tiền bạc, không có ngọc ngà châu báu, mà chỉ có sự bình an, có thanh thản, có niềm vui, có sức khỏe, có hài hòa, có chân thật, có trí huệ sáng suốt, có từ bi, có nhẫn nhục, có đức hạnh.v.v. Kho tàng này lại hay hơn nữa là dù có mở toang cửa , cũng không ai “ăn cắp “ được. Và càng cho đi, thì nó lại càng đầy. Cho nên mình mới nói nó là kho tàng tâm linh. Mà thiệt ra nó có tên không ? Ai cũng biết là nó không có tên nha. Mà kho tàng tâm linh đó, thiệt ra nó ở đâu vậy ? Mình biết ai cũng có kho tàng của mình. Nên nó ở trong mình chứ ở đâu. Vậy thì đừng có chạy ra ngoài mà tìm. Tổ gọi nó là: “Tự gia bảo”, là kho báu của nhà mình. Vậy quay lại nhìn mình. Tâm dừng lại, thì lập tức thấy. Nếu thấy là thấy lập tức. Nếu còn hỏi: “-Thấy cái gì ?” thì là chưa thấy. Vì còn đối tượng . Còn đối tượng là còn đi tìm. Còn đi tìm là tâm chưa dừng. Nếu tâm mình còn lăng xăng khởi niệm, tâm chưa thực sự đứng dừng, thì thôi tạm mượn câu thần chú của Alibaba đi. Nhớ nói cho đúng câu tiếng Pháp nha, nói tiếng Việt rủi cái cửa kho tàng nó không hiểu thì sao. Không biết thành Baghdad của Iraq ngày xưa, nói tiếng gì, nhưng mình cứ nói tiếng Pháp đi. Như mình không hiểu cũng không sao, không hiểu càng tốt vì nó là câu thần chú mà. Kho tàng của 40 tên trộm thiệt ra cũng giống giống kho tàng của mình thôi. Mình cứ thử đi. Không mở cửa được thì cô chỉ cho cách khác.
Bây giờ, đọc câu thần chú :<Sesame .....Ouvre toi...........> chăm chú đọc thiệt là chí thành. Rồi im luôn, im luôn. Cánh cửa tâm sẽ từ...từ....mở ra.....Thấy không gian thênh thang, thênh thang, và không có gì hết, không có ta ..... Rồi ở trong đó luôn đi..... Kho tàng đó : bình an, nhẹ nhàng, hết buồn, không lo, không khổ......hơi thở nhẹ, nhịp tim nhẹ.... 5 phút không khổ, quên hết chuyện đời là 5 phút giải thoát. 10 phút không khổ là 10 phút giải thoát. 15 phút không khổ là 15 phút giải thoát .... Các em hiểu rồi, cô không nói tiếp nữa nha. Rồi tha hồ mà lượm kho tàng. Ai có thử mở kho tàng được, lượm được cái gì, nhớ cho cô biết với nha. Còn ai từ trước, thở ra thở vô rồi mở cửa kho tàng, bây giờ thử câu thần chú này, cũng sẽ mở được kho tàng dễ dàng.
Rồi tới bước cuối cùng, không cần dùng câu thần chú nữa, vì sao ? Vì cuối cùng rồi thì kho tàng luôn luôn mở ra trước mắt. Ngộ quá ha ! Tại sao vậy? Vì mình cứ mở cửa nó hoài, mở hoài, tới lúc cánh cửa không thèm đóng lại. Thì là nó luôn luôn mở toang ra thôi. Lúc đó, hễ mình ngó nó là thấy nó đang mở cửa. Ngọc ngà châu báu tràn lan, tràn lan ra tới cỏ cây hoa lá, ruộng đồng, nơi nào cũng có. Mà ngộ lắm. Không ai “ăn cắp” được. Ai mà lấy trộm, thì ngọc ngà châu báu biến thành cỏ cây hoa lá sớm nở tối tàn ngay, rồi cuối cùng nó cũng chỉ là rác rưỡi.
Bởi vậy, ngày xưa đi hành cước ngàn dặm, tới hỏi mấy ông thiền sư: <Kho tàng của con ở đâu?> bị ăn gậy là phải. Thích Nữ Triệt Như 20- 6- 2020
|