Huynh đệ trung cấp phật học lâm đồng đà lạt
Lời cảm niệm của Tăng Ni Sinh ngày Ra Trường.
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Kính bạch:
Chư Tôn Giáo Phẩm Hội Đồng Trị Sự Trung Ương Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam.
Chư Tôn Giáo Phẩm Ban Giáo Dục Tăng Ni Trung Ương.
Chư Tôn Giáo Phẩm Chứng Minh, Chư Tôn Đức Thường Trực Ban Trị Sự GHPGVN Tỉnh Lâm Đồng.
Quí Ban Trị Sự GHPGVN Thành Phố, Huyện, Thị Thành.
Hòa Thượng Hiệu Trưởng, Chư Tôn Đức trong Ban Giám Hiệu, Quí Giáo Thọ Sư, Thân Giáo Sư.
Chư Tôn Đức Ban Giám Hiệu Của Quí Trường Phật Học.
Chư Tôn Thiền Đức Tăng Ni.
Kính thưa:
Quí vị đại diện chính quyền các cấp, chư vị khách quí, quí vị phật tử Ban Bảo Trợ Trường TCPH Lâm Đồng, cùng quí ân nhân kính mến.
Kính thưa toàn thể đại chúng, chư huynh đệ pháp lữ các khoá!
300 × 363Images may be subject to copyright. Learn More
Chúng con kính nghe:
“ Này đây góp nhặt phấn thời gian
Đã ngã màu sương với gió ngàn
Vun giống huệ từ xưa để lại
Tình đời, ý đạo thắm nhân gian ”.
Tình đời đắng ngọt, ý đạo nhiệm mầu. Cuộc đời tuy có lúc nhọc nhằn nhưng cũng có lúc đằm thắm tin yêu. Đạo và đời như một sự kết hợp hài hòa giữa trắng và đen để tạo nên bức tranh thủy mặc sâu lắng. Đạo thì tịch mặc , còn đời thì sôi động, từ sôi động mà hiển bày được diệu dụng của ý đạo thâm sâu. Mỗi sự vật tự thân của nó đã là đạo, chỉ có điều ta có cảm nhận được nó hay không mà thôi. Cũng vậy, hàng Tăng Ni sinh chúng con nương theo nguyện lực của mười phương Chư Phật vun bồi hạt giống của từ bi và trí tuệ để tô điểm thêm cho cuộc đời, chắc chiu những giọt sương mai mà tạo nên suối nguồn tươi mát ngõ hầu giảm bớt nhiệt não của kiếp nhân sinh.
Ngưỡng bạch Qúy Ngài!
Thể theo tinh thần “ Tình đời, ý đạo” ấy, hòa chung trong không khí chào mừng năm học mới của tất cả học sinh trên khắp cả nước. Hàng Tăng Ni sinh chúng con vận hết tâm thành, kính dâng lên Qúy Ngài đôi dòng cảm niệm. Xin cho phép chúng con kính xin được gọi quí Thầy, quí Cô Giáo Thọ Sư, Thân giáo Sư là Thầy Cô - hai từ nghe thân thương mà mộc mạc nhất.
Kính bạch Qúy Thầy Cô!
Ai đã từng đi qua tuổi học trò đều giữ cho riêng mình về hình ảnh người Thầy thân thương. Và thời gian – người bạn đồng hành đắc lực, có thể làm vật đổi sao dời, có thể làm chúng con khôn lớn nhưng không làm mất đi nghĩa tình Thầy trò. Tình Thầy trò vẫn luôn lắng đọng trong tâm hồn mỗi người, luôn âm thầm chảy qua bao thế hệ học sinh. Và dẫu biết kỷ niệm của mỗi người về Thầy là khác nhau, nhưng tựu trung lại là những gì thiêng liêng nhất mà chúng con lưu giữ trong miền ký ức.
“ Tôi đã thấy cuộc đời Thầy Cô giáo
Rất đơn sơ tập giáo án gối đầu
Viên phấn trắng hương cuộc đời bay bổng
Mực chấm bài là máu đỏ trong tim ”.
Thật vậy, như những con tằm rút ruột nhả những sợi tơ óng vàng dệt nên ước vọng dâng đời, quí Thầy, quí Cô đã cống hiến cả cuộc đời mình cho sự nghiệp trồng người, sự nghiệp đưa đò, bằng những viên phấn trắng quí Thầy Cô đã cấp thêm hành trang “ giới – định - tuệ ” cho chúng con. Mà chính hành trang đó lại được đổi bằng thời gian, đổi bằng Tâm lực, trí lực, tuệ lực của quí Thầy Cô, ấy vậy mà chúng con nào hay biết, với cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới nên chúng con đã không nhận ra được công ơn to lớn ấy. Nghĩ lại mà thật hổ thẹn!
“ Nước sông thu in hình người lặng lẽ
Mái chèo khua ông lái nhẹ nhàng lay
Bao lữ khách đi về trên bến vắng
Sang sông rồi ai nhớ bến sông xưa ”.
Rồi những chuyến đò cập bến, lữ khách lần lượt sang sông tỏa đi khắp mọi phương trời, chỉ riêng người lái đò cần mẫn và thầm lặng đón khách qua sông. Cứ như thế, hết năm này, qua năm khác, hết lớp người này, tiếp nối lớp người khác cập bến bờ. Nhưng có bao nhiêu người còn nhớ đến bến sông xưa.
“ Câu chuyện năm xưa con đã hiểu
Con đã hiểu Thầy ơi, người đưa đò vĩ đại
Thầy vào đời bằng sự hy sinh thầm lặng
Trên chuyến đò Thầy chở nặng yêu thương ”.
Cứ mỗi chuyến đò đi, người chèo đò lại âm thầm gửi gắm vào bước chân của khách lữ hành bao nhiêu điều kỳ vọng, thầm cầu mong chúng con đi được xa và bay được cao hơn để thành nhân chi mỹ. Ai ai cũng đều, cũng phải trải qua khúc sông này để lớn lên mà người chèo lái con đò ấy chính là những người Thầy khả kính của chúng con. Là người dành cả cuộc đời mình, tận tụy chắt chiu những giọt tinh hoa của nhân loại, làm thành mật ngọt tri thức, nuôi dưỡng chúng ta trở thành người có ích cho đời.
“ Cây có cội mới đơm bông kết trái
Nước có nguồn mới tỏa khắp rạch sông ”.
Và rồi chúng con thiết nghĩ chúng con được góp mặt giữa cuộc đời là nhờ bẩm thọ tinh cha huyết mẹ; được xuất gia tu học là nhờ phước lành nơi Tam Bảo và ân Bổn Sư tế độ. Nhưng để trưởng thành nên tăng thân trí đức, chính là nhờ chúng con hằng ngày được tắm mình vào những giọt trong của tri thức, để lớn dần nhân nghĩa tinh khôi mà Qúy Thầy Cô đã truyền trao. Và thời gian – định luật tuần hoàn của nhân loại không chờ đợi một ai cả, 4 năm học của chúng con trôi qua như một cái ngước nhìn, mới ngày nào chúng con chập chững bước vào trường mà giờ đây chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, hàng Tăng Ni sinh chúng con đã phải nói lời chia xa mái trường Phật học thân yêu này, để kẻ đi về cố hương, người cần cầu tham học nơi phương xa.... Tất cả để lại trong chúng con là những miền ký ức, những hoài niệm cảm xúc thân thương để nhớ... để thương... để nâng niu...để tôn quý....để truyền trao đến chư huynh đệ thế hệ sau chúng con...
“ Ơn giáo dưỡng một đời nên huệ mạng
Nghĩa ân sư muôn kiếp khó đáp đền ”.
Thầy ơi! Chúng con nhớ...nhớ… thật nhớ lắm!
Nhớ nơi đây, Bậc Thầy khả kính của chúng con Cố Đại Lão Hòa Thượng thượng Từ hạ Mãn đã dồn không biết bao nhiêu tâm huyết, sức lực và trí lực để tạo dựng ngôi trường này. Người đã cống hiến hết mình cho sự nghiệp đào tạo tăng tài, phát triển nền giáo dục của Phật giáo tỉnh nhà. Đạo nghiêp của Ngài như những tia sáng phát xuất từ viên châu ngọc soi lối dẫn đường cho hàng hậu lai tân học chúng con. Đó chính là ánh sáng của một nhân cách cao thượng, của một bậc giới hạnh nghiêm minh, hơn cả đó chính là ánh sáng của một trí tuệ rạng ngời, 1 đức hạnh thầm tỏa hương.
“ Là vàng rơi nhẹ giữa trời thu
Bao kĩ niệm bổng tràn về trong nổi nhớ ”.
Và trong hàng tôn túc của Phật giáo Lâm Đồng cũng như của trường TCPH Lâm Đồng, tăng ni sinh chúng con có đầy đủ thiện duyên và thật nhiều may mắn được diện kiến từ dung oai nghiêm, cũng như được tắm mình trong những dòng pháp nhũ của Cố Đại Lão Hòa Thượng thượng Pháp hạ Chiếu, Cố Hòa Thượng Thượng Không Hạ Trú, Cố Thượng Tọa Thượng Nhựt Hạ Chiếu. Thế nhưng, sự đời lắm nỗi tai ương, sự sống quá đỗi mong manh vô thường, khi chúng con lại bùi ngùi tiễn đưa Qúy Ngài về miền đất mẹ thân thương. Trong nỗi niềm xót xa thương tiếc ấy, thì những lời dạy vàng ngọc của Qúy Ngài vẫn mãi tuôn chảy trong dòng huyết mạch của chúng con.
“ Ơn truyền trao hôm nao vẫn còn đó
Nghĩa Thầy trò muôn một vẫn còn đây ”.
Chúng con lại nhớ những khi núi rừng Đà Lạt vào mưa, cao nguyên thầm lặng khép mình dưới bầu trời hiu quạnh, những cơn gió lạnh khiến lòng người se thắt lại. Thế nhưng Qúy Thầy Cô vẫn không quản ngại đường sá xa xôi… có quí Thầy Cô ở xa hàng trăm cây số, phải tới trường ở lại trước một đêm để ngày hôm sau lên lớp dạy dỗ chúng con, có quí Thầy Cô chạy xe honda dưới những cơn mưa, cái nắng, và cái lạnh buốt của khí trời để tới lớp chỉ dạy chúng con, lại có quí Thầy Cô không quãng ngại tuổi cao sức yếu cũng về lại mái trường yêu dấu này, giảng dạy chúng con một cách đều đặn với bao bi tâm, và hơn thế nữa có những cuộc họp hàng giờ của Quí Chư Tôn Hòa Thượng, Thượng Tọa, quí Thầy Cô trong Ban Giám Hiệu, Ban Giáo Thọ Sư, Thân Giáo Sư để hòng mang lại phương pháp giải quyết tốt nhất nhằm nâng đỡ cho chúng con được học, được thi, được tốt nghiệp về tất cả mọi mặt từ thể xát cho đến tinh thần, từ việc học cho đến việc tu.
“ Bảng đen, phấn trắng, chữ Thầy
Để cho con có được ngày hôm nay ”.
Ngày hôm nay, có được kết quả tốt đẹp như vậy, là nhờ vào sự dắt dìu, dạy bảo bảo tận tình không mệt mỏi của Chư Tôn Thiền Đức, Của quí Thầy Cô kính mến.
Chúng con làm sao có thể quên những buổi dò bài tim đập liên hồi khi gọi đến tên, rồi những trận cười giòn tan hay những cái khều nhẹ trong giờ kiểm tra....Nhớ những lúc bạn bè chia nhau cái chổi, cây cuốc trong những giờ lao động hay những lúc chia nhau ly trà ấm tình đạo vị. ....những giây phút thiêng liêng ấy sẽ mãi mãi theo chúng con.
Thật vậy, chúng con những con người lữ thứ, đang ngồi trên chuyến đò của những ông đò xưa, rồi sẽ ra đi theo phương trời hoằng viễn, đã được ấp ủ yêu thương, đã được nuôi trồng bằng trái tim cuả quí Thầy Cô khả kính, trải bao phong sương tuế nguyệt mà vẫn còn nồng ấm một tình yêu thương vô hạn. Đối với chúng con, tất cả những ước mơ, những cuộc hành trình trong tương lai, đều được chắp cánh từ những trái tim ấy. Có những lúc tưởng chừng sẽ là một trái tim lạnh giá hay khô cằn, cũng có lúc ta cảm nhận được sự ấm áp và tươi mát biết bao.
Đó phải chăng là trái tim của những con người vị tha vô ngã, tuy nghiêm nghị nhưng là cả một tình thương đang ôm ấp chúng con.
“ Bốn năm có nghĩa gì đâu
Nhưng khi xa cách quặn đau cõi lòng ”.
Trải qua những năm được sự chở che và dạy dỗ cuả Qúy Thầy cô, Tăng Ni sinh chúng con đã cảm nhận được biết bao nỗi niềm cảm xúc.... Vì chí nguyện truyền đăng tục diệm, báo Phật ân đức mà Qúy Thầy Cô đã đem hết nhiệt huyết của con tim để truyền trao kiến thức cho chúng con, dù gặp bao gian khó vẫn chưa một lần nhạt phai bi tâm.
Tình Thầy nghĩa bạn, một cuộc sống giản dị thanh nhàn. Tất cả những chân tình mộc mạc, sẽ luôn ấp ủ trong lòng của những người con lữ thứ từ buổi ban sơ mãi cho đến ngàn sau.
“ Mai này con về xứ xa
Mang lời Thầy giảng xây nhà Như Lai ”.
Giờ phút này đây, bằng tất cả tấm lòng chí thành chí kính, ngưỡng nguyện Qúy Thầy Cô cho phép chúng con được dâng lên lời sám hối chân thành.
“ Con quỳ xuống với lòng chánh niệm
Lạy ơn Thầy một thuở khai tâm ”.
Vì trong suốt thời gian qua, chúng con dẫu là tu sĩ nhưng đồng thời cũng là những sinh viên đang ngồi trên ghế nhà trường, chúng con không sao tránh khỏi những sai sót của bản thân, những lần ương bướng làm Qúy Thầy Cô phải buồn lòng.
“ Làm sao trả hết thâm tình
Biển dù tác cạn ân tình chưa vơi
Tâm hương đốt nén thay lời
Chí thành nhất niệm mong người chứng minh ”.
Chúng con biết, chúng con đã làm cho quí Thầy Cô kính mến của mình phải lo lắng, phải buồn lòng, phải dành nhiều thời gian hơn, dành nhiều tâm trí lực hơn để chăm sóc chúng con….Chính vì vậy, chúng con nhân giây phút này, giây phút có sự hiện diện của quí Thầy Cô nơi đây và hơn hết trên có sự chứng minh của Chư Tôn Hòa Thượng, Thượng Tọa và cùng đại chúng cho chúng con được phủ phục sám hối. Kính mong quí Thầy Cô chứng tri cho lòng chúng con.
Và giây phút này đây, xin cho phép chúng con gửi đôi lời tâm sự đến chư huynh đệ khóa 9 khóa 10. Chư huynh đệ thân mến, dù thời gian chúng ta được gần gũi bên nhau không quá dài nhưng trong khoảng thời gian ấy đủ để chúng ta cảm nhận được tình pháp lữ nồng ấm dưới mái trường TCPH thân thương này. Nguyện cầu chư huynh đệ mãi tinh tấn để làm rạng tỏ ngọn đèn tuệ giác được truyền trao từ Qúy Thầy Cô - những con người tận tâm vì sự trường tồn của đạo pháp.
“ Tôi muốn bạn ơi đừng quên nhé
Chuỗi ngày kỷ niệm vẫn còn đây
Những chiều ướp mộng vào trang vở
Những sáng ươm mơ dưới mái trường ”.
Còn lại đây, những dòng tâm sự cuối cùng kính xin Qúy Thầy Cô cho phép chúng con được chia sẻ đến chư huynh đệ cùng khóa thân thương.
Chư huynh đệ thân mến, cầm tấm bằng trên tay là tất cả những nỗ lực của chúng ta trong 4 năm vừa qua, cùng với đó là bao sự hao mòn sức khỏe, là những âm giọng ngày càng yếu đi của Chư vị Giáo thọ sư, Thân giáo sư. Để rồi chúng ta sẽ luôn ý thức được sứ mạng, mà chúng ta sẽ luôn mang theo trên suốt hành trình cao đẹp này.
“ Dẫu mai đi mọi phương trời
Những lời Thầy dạy đời đời khắc ghi
Dẫu cho biển cạn non mòn
Mối tình pháp lữ sắc son đời đời ”.
Chư huynh đệ ơi! bốn năm chúng ta bên nhau đó không phải là quãng thời gian quá dài cho cuộc lữ hành của một con người. Nhưng giờ phút này đây, chỉ còn lại vài tiếng đồng hồ nữa thôi, trong vọng âm của tiếng chuông tan trường, trong làn sương mờ ảo của núi rừng Đà Lạt sắp vào đông, chuyến xe liên tỉnh sẽ tiễn đưa chúng ta trở về lại trú xứ tiếp tục chí nguyện của bản thân. Vẫn biết rằng, đường về ngày mai đầy mưa sa bão táp và dòng lệ nhòa trên mi mắt, nhưng trong bầu trời trong xanh của ngày ấy, huynh đệ chúng ta sẽ không tự đánh mất chính mình trong cơn lốc xoáy của cuộc đời. Nhưng mãi trong chúng ta vẫn luôn nặng trĩu tình Thầy, nghĩa bạn thân thương ấy. Chỉ còn lại nơi đây hình bóng người lái đò, dõi bước nhìn về nơi lữ khách sang sông. Đã đến lúc chúng ta đến bên Thầy nghẹn ngào cất tiếng….thưa Thầy, Thầy ở lại giữ gìn sức khỏe….chúng con xin phép được đi. Câu nói tưởng chừng như rất đơn giản nhưng nghe sao gần gửi quá, nghe sao mà nghẹn ngào đến thế!.
“ Chân vẫn bước mà lòng thì ngoảnh lại
Môi mỉm cười mà mắt lệ hoen cay
Tình huynh đệ nghĩa Thầy trò sâu nặng
Nguyện trọn đời ghi khắc mãi trong tim ”.
Chúng con gói trọn nơi đây là tình, là nghĩa, là hiếu, là đạo thành kính dâng lên Qúy Ngài những gì mà chúng con cảm nhận được bằng ngôn ngữ mộc mạc, bằng tình yêu thương chân thành, được gửi gắm qua đôi dòng cảm niệm tri ân này. Và cũng để lưu dấu lại tình thầy trò trong suốt thời gian qua tại ngôi trường Phật học Lâm Đồng thân thương này. Dẫu biết rằng đó cũng chỉ là giả tạm trong kiếp nhân sinh này, nhưng cũng xin được đôi phút mà vương vấn cõi lòng vậy.
“ Trăng mãi là trăng của ngàn sau
Phong sương tuế nguyệt vẫn nguyên màu
Màu của tình thương trong cõi mộng
Soi sáng lòng con tự thuở nào ”.
Ngưỡng nguyện hồng ân Tam Bảo thùy từ gia hộ cho Qúy Thầy Cô có thật nhiều sức khỏe, tuệ đăng thường chiếu, chúng sanh dị độ, Phật sự viên thành và mãi mãi là tàng cây đại thọ che chở cho hàng Tăng Ni sinh chúng con trên bước đường tìm về bến giác.
Kính chúc chư huynh đệ thân tâm thường an lạc, và sở nguyện sớm thành.
Kính chúc quí vị đại diện chính quyền các cấp, chư vị khách quí, quí vị phật tử ban bảo trợ học đường, cùng quí ân nhân sức khỏe dồi dào, vạn sự bình an, gia đình hạnh phúc và luôn luôn là những người con tận tâm hộ trì Phật pháp.
Nam Mô Chứng Minh Sư Bồ Tát Ma ha tát.