Bữa tôi có công việc phải vào gặp gỡ một vài huynh đệ tại một ngôi chùa trong Sài Gòn. Phải nói Phật tử ở đây dễ thương vô cùng, hiếu khách, chu đáo, chăm sóc tận tình. Tôi đến chùa thì thầy trụ trì đi vắng, tiếp tôi có hai chị Phật tử còn trẻ, chắc hơn tôi vài tuổi, bận hai bộ đồ màu hường da heo ra mời tôi vào phòng khách. Bước lên cầu thang, tôi đi trước, hai chị đó theo sau. Bỗng có một chị mặt cũng dễ thương, nắm tà áo dài sau của tôi lại, tôi giật mình, chỉ kêu:
“Áo Thầy dính gì nè Thầy ơi, để con gỡ ra cho Thầy”
“Dính mỡ heo đó chị, để Thầy tự chùi”
“Thôi để con chùi cho Thầy ơi, áo Thầy đẹp quá”
Tự nhiên thấy kỳ, đã không cho rồi còn nắm tà áo không thả, nhìn vô người ta tưởng mình thiếu nợ. Tôi quay lại.
“Nói nghe nè, cho chị cái áo bận đi ăn đám cưới luôn đó, lấy không”.
Chắc thấy ngại, nên buông.
Lên tới phòng khách, chị ấy rót nước 1 chị lấy khăn. Giờ tôi mới để ý. Hường toàn tập. Kẹp tóc hường, móng tay hường, bộ đồ hường, chỉ có cái môi đánh đỏ hơi đậm. Tôi cười nhẹ. Chỉ hỏi sao cười. Tôi nói “Hơi đậm”.
Lúc sau tôi ra hành lang đứng chơi, chỉ bẽn lẽn trong đi ra đứng sau lưng.
“Thầy, nói thiệt với Thầy con theo dõi Thầy lâu rồi, mấy bài của Thầy bài nào con cũng share hết. Mà không dám nói chuyện với Thầy, do con nghe mấy người nói Thầy chảnh lắm, không biết có phải không. Bữa nay không ngờ khách của Thầy con lại là Thầy, gặp Thầy con mừng gần chết.”
“Dạ. Đúng rồi đó chị, thầy chảnh từ nhỏ rồi, bỏ không được”.
“Kia là chị của con, chị em con thích Thầy lắm luôn. Mà nhìn thầy ở ngoài khác trong hình quá. Nhưng nhìn thầy vẫn đẹp thầy ạ”.
“Vậy hả chị, ai cũng nói vậy hết trơn. Hình thầy đăng bài lên phải cà mặt cà đồ nửa tiếng đồng hồ muốn cháy chuột mới được vậy đó chị.”
Được mấy câu thì gặp Thầy trụ trì về. Tối đó ở lại chùa. Không biết cách nào chỉ có số zalo tôi, kết bạn rồi nhắn tin. Tin nhắn đầu tiên là
“Zalo cho bí mật nha Thầy?”
Tôi hỏi có chuyện gì không.
“Nếu con tỏ tình, Thầy có đồng ý không? Con yêu Thầy mất rồi.”
Tôi trả lời ngay.
“Có”
Chỉ thả tim ngập tràn.
Tôi tiếp. Không để chỉ trả lời.
“Nhưng với một điều kiện. Ngày mai chị phải giới thiệu Thầy là người thương của chị với Thầy trụ trì nhé”.
“Ơ chết, không được Thầy ơi, làm thế sao con dám nhìn mặt mọi người nữa.”
“Chị. Thế này nhé. Khi một người yêu thật lòng thì bằng mọi giá họ phải bảo vệ tình yêu của mình và càng muốn cho mọi người biết tình yêu của họ đẹp như thế nào. Còn như giấu giếm tình yêu thì chỉ có hai trường hợp: thứ nhất là chị bắt cá hai tay, thứ hai là chị yêu không thật lòng. Thầy vào vấn đề chính nhé. Chị thương thầy, là thương khi thầy còn mặc cái áo tu và trong hình dáng này, hoàn cảnh này. Có thể chị thấy thầy thanh cao, thấy thầy thoát tục rồi chị thương. Nhưng chị nghĩ lại, nếu như thầy không tu nữa mà về với chị, trong một bộ dạng khác, không nghề ngỗng, không làm ra tiền lo cho chị, thì chị nghĩ sao. Đương nhiên tình yêu lúc đầu khi được đền đáp chị sẽ cảm thấy hạnh phúc và không bận lòng những chuyện đó, nhưng lâu dài thì khác, chị sẽ thấy chán ngán khi tình yêu không phải chỉ là ngồi ở nhà nhìn nhau là đủ.
Chưa kể, chị còn mang tiếng đi yêu người tu sĩ. Chị ạ, thầy đã bỏ cha, bỏ mẹ, bỏ gia đình để mặc được cái áo này, thì không một ai có quyền cởi được chiếc áo này của Thầy ra.Thầy nói thật, cho dù thầy có yêu ai đến mấy thầy cũng chưa chắc bỏ đời tu được huống gì chị là ai, thầy không có tình cảm với chị. Không một người đàn bà nào chấp nhận đem tiền hằng ngày về nuôi một ông chồng bất tài vô dụng. Tình yêu là san sẻ, là cùng nhau gầy dựng.
Xin lỗi chị. YÊU NGƯỜI TU KHÔNG CÓ TỘI, TỘI LÀ KHI MÌNH LÀM GÌ ẢNH HƯỞNG ĐẾN HỌ đó chị ạ.”
Chị ấy chặn zalo tôi.
Ngày hôm sau, tôi kể lại với thầy trụ trì nhưng không nói tên ai. Thầy ấy nói ngay tên chị ấy, tôi hỏi, thầy nói .
“Không phải lần đầu”.
Tôi thấy mắc cười, Sài Gòn cứ vội, vội cả tình yêu và đợi chờ.
Tphcm, ngày tháng đáng nhớ..
Ps: thức tỉnh những ai đang có ý niệm nầy...