Truyện xưa kể rằng, có ông Hàn Bá Du ở với mẹ rất hiếu thảo.
Mỗi khi ông lầm lỗi bà mẹ lại bắt ông cúi xuống đánh thật đau! Mặc dù bị mẹ đánh
đau,
nhưng Hàn Bá Du không hề khóc… Nhưng có một lần ông phạm lỗi, mẹ lại
bắt ông
cúi xuống mà đánh, mẹ đánh không đau nhưng ông cứ khóc suốt. Bà mẹ
lấy làm lạ, hỏi:
“Vì sao ngày trước mẹ đánh đau như thế mà con không khóc? Nay mẹ
đánh nhẹ mà con lại khóc?” Hàn Bá Du gạt nước mắt thưa rằng:
“Ngày trước mẹ đánh đau, con không khóc vì con biết mẹ còn khoẻ mạnh!
Nay mẹ đánh con không đau, con khóc vì con biết mẹ đã già yếu lắm rồi!
Không còn sức đánh con, cũng như không còn ở trên thế gian này với con
bao lâu nữa! Vì thế con mới khóc!”
- Ngày nay, mấy ai có thể hiểu được đạo lý đó từ tận gốc rễ? Có người còn lấy lý do
rằng ai tốt với tôi, ai có ân nghĩa, giúp đỡ tôi trong đời thì người đó mới đáng để tôi
phải trân trọng. Vậy thì có lẽ người ấy đã quên mất rằng, cha mẹ chính là ân nhân
của chúng ta, đã thật sự có ân sinh thành dưỡng dục.
Khi nền văn minh tinh thần không thể theo kịp nền văn minh vật chất, người ta
có thể
cảm thấy thoải mái khi đặt bản thân cao hơn mọi người, và bỏ qua những giá trị
đạo đức truyền thống. Nhưng có một luân lý của trời đất sẽ mãi không đổi thay, ấy
chính là: Cha mẹ cần giáo dưỡng con cái, và con cái cần có hiếu với cha mẹ! Cuộc sống
vốn chảy về xuôi, nhưng con người sẽ trưởng thành hơn nếu biết ngược thời gian
nhớ về Ân Nghĩa Sinh Thành.
Cha là Phật giữa đồng trưa
Mẹ là Phật giữa nắng mưa tảo tần
Cha là Phật giữa đường trần
Mẹ là Phật giữa vạn lần ngược xuôi...
This email address is being protected from spambots. You need JavaScript enabled to view it." /> |
ReplyForward |