Home Page by K2 Home Page by JSN PageBuilder

Bông hoa hiện điềm lành,

Năm cánh lạc phương xa.

Trao pháp tạng đất Ấn,

Tôn thờ ở Trung Hoa,

Có ba cách để tự làm giàu cho con tim: mỉm cười với lòng trắc ẩn, cho đi và tha thứ.

Trái đất là bà Mẹ nuôi dưỡng chúng ta, mặt trời và các hành tinh khác là người Cha che chở và sưởi ấm chúng ta. Ta phải cảm ơn cuộc đời.

Đấng pháp vương vô thượng

Ba cõi chẳng ai bằng,

Đạo sư khắp trời người,

Hãy dùng kiến thức để làm giàu cho bản thân mình, vì trí tuệ có sức mạnh vô biên.

Yêu thương và lo cho mình xong rồi, bạn mới lo được cho người khác.

Cúng dường thanh tịnh pháp thân Tỳ Lô Giá Na Phật.

Viên mãn báo thân Lô Xá Na Phật.

Thiên bách ức hóa thân Thích Ca Mâu Ni Phật.

Dù là phái mạnh hay phái đẹp, bạn cũng phải mạnh mẽ và có nghị lực thì mới tồn tại được ở thế giới này. Hãy tiến về phía trước bằng chính khả năng và thực lực của mình.

CHÍ TÂM BÁI THỈNH

– Chùa Ấn Quang Tôn sư Hòa-thượng THIỆN HÒA giác linh (3 lễ).

– Chùa Ấn Quang Tôn sư Hòa-thượng THIỆN HOA giác linh (3 lễ).

– Phương Liên xã Tôn sư Hòa-thượng THIỀN TÂM giác linh (3 lễ).

Cuộc sống rất công bằng: có công thì thưởng, có tội thì phạt. Ngày mai không nói trước được gì, bởi thế hãy chăm chỉ vào hôm nay để ngày mai nhìn lại ta không hối hận.

Đừng đợi có hứng mới làm việc. Hãy làm việc đi rồi cảm hứng sẽ ùa tới. Cứ chăm chỉ đi rồi bạn sẽ nhận được tình cảm của người khác. Tình yêu thương là thứ không thể nhìn thấy được, mà chỉ có thể cảm nhận được.

Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt,

Toát hơi may lạnh ngắt xương khô.

Não người thay buổi chiều thu!

Ngàn lau bạc trắng, lá ngô đồng vàng.

Hàng bạch dương bóng chiều man mác,

Thế giới này có trên có dưới, có trước có sau cả. Không thể biết trước được tất cả mọi thứ vì chúng ta đều chỉ là người trần mắt thịt.

Thời gian là câu trả lời chính xác nhất cho tất cả mọi thứ.

TỊNH PHÁP GIỚI CHƠN NGÔN
Án lam tóa ha. (3 lần)

 

TỊNH TAM NGHIỆP CHƠN NGÔN
Án ta phạ bà phạ, thuật đà ta phạ, đạt mạ ta phạ, bà phạ thuật độ hám. (3 lần)
(Chủ lễ thắp ba cây hương quỳ ngay thẳng cầm hương ngang trán niệm bài cúng hương).

Tất cả những điều đó đều cần thiết để vứt bỏ đi những thứ dơ bẩn trong cuộc sống bề bộn này. Sống là tự do trong khuôn khổ của pháp luật, nhưng đã là quan điểm thì không ai có thể ép buộc được ai.

Hãy nói lời yêu thương với những người mà ta thương họ.

NGHI THỨC CÔNG PHU CHIỀU

MÔNG SƠN THÍ THỰC

(Có thể tụng Di Ðà Hồng danh tùy thời gian ở mỗi nơi).

Nam mô Diệm Nhiên Vương Bồ tát. (3 lần)

Mãnh hỏa diệm diệm chiếu thiết thành

Thiết thành lý diện nhiệt cô hồn

... có lẽ chỉ những người trong cuộc mới hiểu, thế giới giữa người dương và âm có rất nhiều điều khó lý giải.

BÁT ĐẠI NHÂN GIÁC

8 Điều Giác Ngộ Của Bậc Đại Nhân

ĐIỀU THỨ NHẤT :

Thế gian vô thường, quốc độ nguy biến. Bốn đại khổ không, năm ấm vô ngã. Sanh diệt biến đổi. Hư ngụy không chủ. Tâm là nguồn ác. Thân là rừng tội. Quan sát như vậy xa dần sanh tử.

Tại sao người dân Bhutan có thái độ như thế đối với cái chết? Một lý do khiến người dân Bhutan nghĩ về cái chết thường xuyên là vì nó có mặt ở mọi nơi xung quanh họ. Đối với một đất nước nhỏ bé, có nhiều cách để chết. Người dân có thể mất mạng trên những cung đường ngoằn ngoèo, hiểm trở. Bạn có thể bị gấu vồ hay ăn nhầm nấm độc...

Hãy nói những lời cảm ơn và xin lỗi một cách thật lòng với mọi người xung quanh. Nếu chưa quen, thì hãy tập nói, rồi từ từ bạn sẽ quen.

Nếu như có người hỏi bạn từ đâu đến, bạn sẽ trả lời như thế nào? Nơi ấy có phải là chỗ ta sinh ra, nơi ta đang sống, hay là xứ sở mà mình có quốc tịch? Thật ra câu hỏi ấy cũng không đơn giản như ta nghĩ phải không bạn?

Để rồi cứ luân hồi, năm hết tết đến mọi người lại trở về với mâm cỗ ngày tết thân thuộc từ hàng ngàn xưa tới nay, đã chiếm một vị trí quan trọng trong mỗi gia đình dân tộc Việt Nam.

Những điều tuyệt vời luôn tồn tại, nhưng đôi khi chúng ta quá bận rộn để có thể cho phép bản thân cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc sống.
Những tấm hình dưới đây chắc chắn sẽ khiến bạn mỉm cười hoặc cũng có thể khiến bạn cảm động rơi lệ, nhưng là những giọt nước mắt của hạnh phúc vì tin rằng mặt thiện của con người luôn tồn tại. Và hy vọng rằng những câu chuyện về tấm lòng thiện lương này sẽ truyền cảm hứng để chúng ta cùng chung tay xây dựng thế giới này thành một nơi tốt đẹp hơn.

Trong quan niệm của người Việt, ban thờ trong mỗi gia đình – nơi thờ cúng gia tiên, tưởng nhớ tổ tiên là nơi trang nghiêm, tôn kính nhất. Thế nhưng phong tục tốt đẹp từ ngàn đời này có những nguyên tắc sắp xếp, trang hoàng riêng mà không phải ai cũng biết.

Sau khi anh rể tôi qua đời vào hồi đầu năm dương lịch vừa qua, thì chị Hường của tôi cũng vào bệnh viện, có lúc không còn nhớ gì, chỉ nói những chuyện không đâu vào đâu.  Tôi nghĩ chị tôi chỉ còn là một tia nắng mùa đông.

Bất cứ vị tu sỹ Phật giáo nào, sau khi bỏ cuộc sống thế tục, cạo tóc xuất gia để bắt đầu một nếp sống tu hành, đều phải trải qua một giai đoạn học và hành hạnh Sa-di. Những người này trong chùa thường được gọi là chú tiểu hay chú điệu.

Sự gia hộ mà trong kinh sách thường nói đến như là một tha lực, là điều rất khó giải thích, chỉ có thể cảm nhận được bằng kinh nghiệm bản thân.

Ai chứa đầy kiến thức thì điếc trước lời phải trái. Khi hai người tranh luận, một người thường đưa cái biết của mình vào. Cho nên rút lại chỉ nghe thấy tiếng của mình mà không học thêm được gì cả.

Công án chăn mền chỉ giúp tiểu hòa thượng tiệm ngộ cái lý nhân duyên, sự liên quan thực tế và tối cần thiết giữa thầy chùa và khách thập phương.

Cảnh và người thay đổi quá nhiều, mà lòng đứa trẻ năm xưa, dù ngày nay đã trở thành một ông già gần đất xa trời, vẫn không có gì thay đổi, vẫn như còn nghe tiếng lá bàng rụng trong sân chùa của những ngày tháng cũ.

Lắng chuông tiếng chùa ngân
Vạn dập dìu tiếng kinh
Ngày nao, nhớ mãi năm nào

Người xuất gia tu hành thường được ví như cái thớt mài dao, người Phật tử tại gia hằng ngàyđiều mài dao lên cái thớt ấy.

Mỹ có câu:  Don’t get mad, get even!  (Đừng tức giận, mà trã đủa!) nhưng người Mỹ cũng có khuyên ta:  Chúng ta không cần phải phản ứng tích cực (aggressive) khi thấy bất bình hay bị sỉ nhục, lăng mạ nhưng nên phản ứng trung đạo  - assertive- không nóng, không sợ nhưng vô úy.

Cuộc sống bao giờ cũng có những đổi thay.  Có những đổi thay xoay chậm và từ tốn theo thời gian như bốn mùa, và cũng có những biến đổi nhanh đến bất ngờ.

Theo tôi nghĩ dân ta và nhất là những nho sĩ ở kinh thành sợ phạm húy.  Đi thi làm bài hay cở nào mà dùng tên vua hay ông cố ông nội của vua, cha mẹ vua,...lỡ lầm thì bị đánh rớt vì phạm húy, nặng thì không còn cái đầu để ăn cơm.

Đây là truyện ngắn của nhà văn Mỹ nổi tiếng O Henry. Truyện được xuất bản lần đầu vào ngày 10 tháng 4 năm 1906, không những được các độc giả phương Tây lúc bấy giờ yêu thích mà nó đã nhanh chóng được dịch sang nhiều thứ tiếng trên thế giới trong đó có Việt Nam. 

Xuân mới đến, đón cành hoa mai, cùng muôn hoa mới nở rộ trước ngõ đừng nuối tiếc cành hoa mai và vạn bông đã tàn từ xuân trước. 

Kính thưa Sư Phụ thanh cao,

Đã ban ruộng Phước Ân sâu đáp đền

Cho con công đức góp phần,

Những người chung quanh ta đều là bồ tát hiện thân.  Hay chúng ta là những bồ tát chung quanh họ.

Trong đạo Phật thì kiếp trước và kiếp này hay quá khứ của kiếp này không hoàn toàn khác nhau mà là một, một sự chuyển đổi.

Nên lưu ý, đường đời không đơn giản hai chiều như ta tưởng.  Cho nên, lúc khởi tâm tu hành đừng mong mọi sự như ý mà cầu cho những gì đến với ta dù sướng hay khổ, đến mau và qua mau.

Kiếp trước anh mới chỉ là người đắp áo cho cô ấy thôi. Còn người chồng cô ấy lấy bây giờ chính là người kiếp trước đã chôn cô ấy,đó chính là chữ NỢ, anh chỉ có DUYÊN với người Con gái ấy thôi

Bài thơ nguyên gốc bằng chữ Hán, chữ Hán “Cáo Tật Thị Chúng” của Thiền sư Mãn Giác thời Lý (1052 – 1096) đã được phiên âm Hán-Việt và cũng đã được dịch bởi nhiều khách yêu thơ văn.  

Sự tái sinh theo Đạo Phật, không có nghĩa là sự nhập xác hay là nhất định sinh trở lại loài người này với "cái linh hồn xưa củ không thay đổi " .

Tâm vô sắc tướng, có tạm bất an nhưng sẽ trở lại tự tánh không.

Sắc thân, sinh diệt vô thường như mộng như ảo ảnh.

Ở các cõi trời này do phước báo nên y báo và chánh báo đều tốt hơn cõi người, nhưng phải biết sau một thọ mạng dài lâu huởng vui.

Theo thiển ý, thì kinh điển, bí kíp, tâm pháp như kim chỉ nam dành riêng cho những người vừa đạt được căn bản chính tông căn cứ theo đó mà tiếp tục rèn luyện, và để đạt thành công phu.

Nhìn mẩu thuốc là nằm tênh hênh trên mặt vỉa hè sạch trơn, dường như nó có vẻ “phá hoại” và trêu ngươi.

Con người càng ngày càng đông đảo trên thế gian nhưng từ trước đến nay có được bao người giác ngộ, giải thoát khỏi nghiệp chướng, khổ đau?

Cơ thể con người gồm có  hai mắt chúng ta ở đằng trước, để chúng ta luôn hướng tới phía trước, chứ không phải để chúng ta cứ ngoái nhìn về những sự việc ở phía sau.

rong đó Nhân minh luận Phật giáo vốn nổi tiếng trong giới học thuật cũng như luận lý khoa học từ xưa đến nay.

Không cần theo tôn giáo nào - chỉ cần sống đúng bát chánh đạo. bất cứ người nào cũng đều được an lạc và hạnh phúc,

Lời cảm ơn không phải để xã giao mà thật sự biểu lộ lòng biết ơn chân thành của mình đối với người đó.

Hôm nay vì đã đi đến phần đạo đế, nên chúng ta sẽ học về Bát Chính Đạo.Hôm nay là ngày mùng 5 tháng 12 năm 1993. Chúng ta ở tại Xóm Hạ và học tiếp về tứ diệu đế.

Từ Lời Phật Dạy trong Kinh Trường Bộ về việc Cầu cúng thần tài là một trong những tín niệm phổ biếncủa nhiều thể thức tôn giáo ở Ấn Độxuất hiện từ thời cổ đại và tồn tạicho đến ngày nay. 

Quý vị có biết rằng đôi khi sự tán thán làm hại người hơn cả sự phỉ báng! Người bị phỉ báng, tuy giận lắm, nhưng đối với người có chí khí, càng bị chê bai chừng nào họ càng nỗ lực, tinh tấn để đạt đến những thành tựu cao siêu.

GIỚI thâm nghiêm, nghiêm trì giới luật, phát nguyện độ sanh

 HƯƠNG diệu pháp, pháp ngô chơn tâm, hoằng truyền chánh pháp

Cúng dường Tam Bảo : Người Phật Tử nhớ ơn Tam Bảo là Phật, Pháp, Tăng, nhờ có Phật tìm ra con đường giải thoát khỏi bể khổ.

-QUÁN là quán xét, thấy nghe, biết đối tượng thật rõ ràng. 
-THẾ là cõi đời, cỏi hữu tình thế gian. 
-ÂM là tiếng niệm, tiếng kêu cứu, tiếng cầu nguyện từ mọi nơi đau khổ phát ra. 

Trí phải thanh tịnh, thể phải lắng không, đó là chân công đức. Công đức ấy không phải lấy việc thế gian mà cầu được

Kinh Bi hoa kể chuyện Phật thệ nguyện khi đắc Đạo sẽ mặc chiếc áo cà sa có đủ năm đức, kinh này gọi là áo Cà sa ngũ đức

Lục hòa tăng chúng, cõi không lễ các bậc Thánh Hiền. Vậy câu ấy nghĩa là thế nào? Nghĩa là hướng về cái hư không đây này mà lễ các bậc Thánh Hiền.

Chơn Không thể bất biến, 
Huyễn hữu thường đổi thay.
Khói mây bọt bóng nước,

 Hôm nay là ngày 26 tháng chạp năm 1993, chúng ta học tiếp về chánh niệm.

Chữ niệm chúng ta có thể dịch là nhớ, nhưng ở đây nhớ không có nghĩa là ký ức (memory).

Hôm nay là ngày 19 tháng Chạp năm 1993, chúng ta học tiếp về bát chánh đạo. Hôm trước chúng ta đã vẽ một trái quít, năm múi tượng trưng cho năm uẩn: sắc, thọ, tưởng, hành và thức.

Đạo Phật là con đường của sự sống, là một phương thức và nghệ thuật sống. 

Bát Chánh Đạo là tám con đường ngay thẳng, hay là tám phương pháp nhiệm mầu mật thiết, luôn giúp người Phật tử đạt đến an lạc, hạnh phúc trong đời sống hằng ngày

Đức Phật dạy trong kinh Pháp Hoa rằng chân tánh, chân tâm hay thật tướng là đạo lý cao sâu, cho nên chúng sanh còn kẹt trong sanh tử luân hồi, còn bị thân ngũ ấm chi phối, không thể nhận ra được chân tánh của chính mình.

Những người con Phật chơn chính, thì lúc nào và ở đâu, họ cũng thực hành pháp và chánh pháp trở thành đời sống của chính họ.

Chánh kiến là kiến thức chân chánh, hay sự hiểu biết sáng suốt, đúng lẽ thực, đúng chân lý. Chánh tín là niềm tin chân chánh, niềm tin có căn cứ, thông qua trí tuệ sáng suốt của con người.

Thiền - Dhyana - Có hàm chứa nghĩa: dừng lại và làm cho buông thư. Sự dừng lại và buông thư được gọi là thiền chỉ.

Tin hay không tin những điều do Phật tuyên bố là quyền của mỗi chúng ta; nhưng chắc chắn chúng ta không thể nghi ngờ tấm lòng bi mẫn thương xót chúng sanh của đấng Vô thượng Chánh giác.

Rồi Almitra mở lời: “Bây giờ chúng tôi xin hỏi về Cái Chết.”

Ngài đáp rằng:

Bạn muốn biết bí mật về sự chết.

Nhưng bạn sẽ tìm nó thế nào - nếu chẳng phải kiếm tìm nó ngay trong lòng sự sống?

Lá bắt đầu rơi. Trời heo hút gió mây. Thời gian đang vận hành theo vòng quanh của vũ trụ để chuyển mang một mùa Vu lan nữa lại đến.

Mỗi dân tộc, dù lớn hay nhỏ, đều có những phong tục tập quán khác nhau. Trong đó, Tết, tức là năm mới tùy theo lịch của mỗi dân tộc, có thể nói là lễ quan trọng nhất của bất cứ dân tộc nào. Đối với người Việt Nam nói chung, Tết cổ truyền, tức năm mới theo lịch âm, được xem là quan trọng nhất. 

Ý niệm về mẹ thường không thể tách rời ý niệm về tình thương. Mà tình thương là một chất liệu ngọt ngào, êm dịu và cố nhiên là ngon lành.

Ngữ tình vương vấn. Tâm cảnh xao động. Mối tương dữ sâu sắc giữa thiên nhân trong lần Kim Trọng trở lại vườn Thúy tìm Kiều. 

Để tiến lên lầu pháp bảo vô biên, chúng ta phải bước từng nấc thang phương tiện.

Chương tr.nh tu học 4 mùa của Tịnh-độ Ni viện chẳng những y cứ trên văn tự kinh

điển mà quan hệ ở 3 nghiệp hằng thấm hoa hương giác tỉnh.

(Tài liệu Khóa Tu Học cho Bậc Lực của Gia Đình Phật Tử Việt Nam tại Hoa Kỳ)

Kinh tạng Nikàya (Pàli) và A-hàm (Hán tạng) là những bộ kinh thuộc Phật giáo truyền thống, còn gọi là Kinh tạng Nguyên thủy.

Lần đầu tiên trong lịch sử thế giới Đức Phật tuyên bố sự giải thoát con người
có thể đạt được do chính bản thân mình, trong đời sống của mình mà không cần
 đến sự giúp đỡ của Thượng Đế hay thánh thần nào.

Ý thức được giá trị lớn lao của chánh pháp đối với cuộc đời ngũ trược ác thế, nên từ các vị Thánh đệ tửcho đến chư vị Tổ sư qua nhiều thế hệ…đều tìm cách để bảo tồnduy trì và xiển dương chánh pháp.

Biển cả mênh mông sóng dập dồn

Khách trần chèo một chiếc thuyền chơi

Nhân câu hỏi về sở tri chướng và vô sư trí mà chúng tôi nói rộng về những giới hạn của Thiền Công ánvà Thoại đầu.

Một sự thật được tìm ra là tại sao đa số những người tu niệm Phật và đa số các vị cao Tăng khi chết để lại Xá lợi.

Tám gió thử người thật có tu?
Mong cầu chi lắm pháp ở ngoài
Xao động tâm trí, hầu lạc ngõ
A Di Đà Phật, niệm đi thôi.

Bát Chánh Đạo hoặc Bát Thánh Đạo là giáo lý căn bản của Đạo đế (trong Tứ Đế) gồm ba mươi bảy phẩm trợ đạo. Đây là những phương tiện hành trì phổ biến sâu rộng chung cho Ngũ thừa Phật giáo

Đạo Phật nhấn mạnh sư tu tập giúp chúng ta loại bỏ những tà kiến, chứ không phải là nơi tập hợp các hí luận

Hôm nay là ngày 12 tháng 12 năm 1993, chúng ta ở Xóm Hạ và học tiếp về tứ diệu đế. Lần trước ta đã học về chánh kiến, hôm nay chúng ta sẽ học về chánh tư duy.

Với Tỳ-kheo, những ai có bản chất là Giới-Định-Tuệ thì được trời người cung kính, xứng đáng để nhận thí, đi xin ăn mà không phải ăn xin, là ruộng phước tốt cho đời gieo trồng.

Con đường dẫn đến sự đoạn diệt khổ đau, để được tự do, giải thoát, là Tứ diệu đế và Bát chánh đạo. Giống như các lời dạy khác của Ðức Phật, Bát chánh đạo cũng dựa vào ba phần: cư xử có đạo đức (Giới), sự chú tâm (Ðịnh) và trí tuệ (Tuệ). 

Đó là một gia đình sống trên đỉnh Mồ Côi hoang vắng, thuộc quần thể Núi Cấm, giữa vùng núi Thất Sơn, An Giang. 

Bát Chánh Đạo chỉ là một phần trong giáo lý của Đức Phật. Chỉ cần những cố gắng nhỏ để áp dụng tám bước này vào đời sống cũng sẽ mang đến cho ta hạnh phúc

Đám đông nổi giận: "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ các tác phẩm nổi tiếng kia mà?". Người điều khiển nói: "Tôi xin lỗi nhưng buổi bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây,

Chúng ta quen gọi là Bát Chánh Đạo, nhưng thật ra, cụm từ Pāḷi nghĩa là Bát Đạo (Aṭṭhaṅgikamagga) hay Bát Thánh Đạo (Ariyaṭṭhaṅgikamagga).

Văn chương là linh hồn của nền văn hóa, viết sai dấu hỏi ngã có thể làm sai lạc cả câu văn, đó là chưa kể đến nhiều sự hiểu lầm tai hại cho chính mình và người khác cũng như các việc trọng đại. 

Từ xưa đến nay, giáo dục vẫn luôn đóng một vai trò quan trọng trong nhiệm vụ dạy dỗ và đào tạo nên những con người có tri thức và đạo đức, và giáo dục vẫn luôn là ngành đi đầu cũng như có mặt trong tất cả các phương diện của đời sống. Học đường là môi trường chính của việc giáo dục.

Sống mà phai nhạt dần, cho đến một ngày nào đó, không ai còn nhớ đến mình nữa, thì cuộc đời này buồn biết mấy.
Ngày mới bước chân đến Mỹ, với tuổi mới trên 50, lo chuyện dựng vợ gả chồng cho con cái, tham gia niềm vui của con cháu mình và con cháu bạn bè, tháng nào chúng tôi cũng phải tham dự một hai tiệc cưới. Bây giờ suýt soát tuổi 80, sắp lên chức “cố,” cả năm không còn khăn áo chỉnh tề, lên xe “phó hội” ký tên vào sổ vàng, tươi cười đóng hụi chết, mà áo trắng, cà vạt đen, mặt mày buồn thảm đi viếng tang cũng khá nhiều.
 
Bạn bè, đơn vị cũ, một thời chinh chiến hay là long nhong thời thơ ấu, ông thì nằm trong nhà hưu dưỡng đã hơn năm, ông thì đi gậy chống, walker hay ngồi xe lăn, ông thì đã thành tro bụi chứa trong cái hũ có khắc tên để trên chùa, hay ra nằm ngoài nghĩa địa với bia mộ đề tên!
 
Bây giờ không còn vào nhà hộ sinh để thăm cháu ra đời, hay chúc mừng hôn lễ của ai nữa, mà toàn đi nhà dưỡng lão, bệnh viện hay tang nghi quán!
 
Có người bạn mới gặp ở quán cà phê, tươi vui, yêu đời, vài hôm sau vừa nghe tin đột quỵ. Sau một vài tuần ở bệnh viện và trung tâm phục hồi trở về, bây giờ không còn nói được, tay chân lẩy bẩy, gặp nhau, ứa nước mắt, mà không khóc, sợ bạn buồn nản chí.
 
Trong nhà hưu dưỡng, đi thăm một người bạn khác, gặp một người bạn biến chứng tiểu đường, mắt đã mù, nằm ở đây đã bốn năm, còn nhớ tiếng nói của bạn mà mừng, nhưng không còn trông thấy nhau nữa. Rồi có người mang ống dẫn tiểu, có người mang tã, có người sống nhờ thức ăn chuyền thẳng vào bao tử, mà phải sống không chối từ, không thể dễ dàng chọn cái chết dù muốn chết.
 
Tôi cũng biết có trường hợp, anh nằm đây đã trên 10 năm, sau lần “tai biến.” Anh mở lớn đôi mắt nhìn tôi, anh nhớ tôi hay không, tôi không rõ, đôi mắt đờ đẫn, mệt mỏi, đầy những chịu đựng. Lần nào vào thăm anh, tôi cũng thấy chị ngồi đó, theo anh suốt một cuộc hành trình dài lâu, mà vẫn như đi một mình. Nhan sắc chị đã tàn phai, thân gầy như xác ve, sức tàn, lực kiệt. Chỉ sợ một ngày nào đó, chị ra đi, bỏ anh lại cho ai? Rồi một ngày, nghe tin anh mất, buồn, nhưng mừng cho chị, từ nay được giải thoát.
 
Nhưng chỉ ít lâu sau thôi, nghe tin chị cũng theo anh. Chút dầu còn lại trong cây đèn nhỏ đã cạn!
 
Tuần rồi vào bệnh viện thăm một thằng bạn thời niên thiếu, cái thuở bạn bè mùa Hè nào cũng rong chơi, tinh nghịch mà vô tư, có đêm ngủ lại nhà nhau, mà bây giờ nó nằm đó, hôn mê. Cũng một thời hạnh phúc, cũng một thời đau khổ, cũng vật vã trong chiến tranh, cũng tủi nhục trong tù đày, giờ này đâu còn gì vui buồn mang theo nữa. Thôi ra đi bình yên!
 
Những người lính cũ dự định tổ chức họp khóa, thời còn sung mãn, một năm một lần, bây giờ ba năm chưa muốn gọi nhau. Ngày trước tập họp vài ba trăm có dư, nay là vài ba chục cũng khó kiếm. Trong điện thoại, ở xa, có bạn nói thều thào không ra hơi, có anh điếc ù phải đeo máy, có người kêu than đau chân đi không nổi, thì làm sao mà họp khóa, điểm danh với anh em được. Ở gần thì đau mắt, không lái xe được, cũng có nhớ bạn thương bè, nhưng sức đã tàn, lực đã kiệt, cũng chẳng còn vui thú gì những lúc gặp gỡ anh em. Thôi đành một tiếng “xin lỗi” là xong!
 
Trước đó, thăm một anh bạn cùng khóa nhà binh, tuy già yếu, đau ốm trên giường bệnh, nhưng thấy còn lạc quan vui tươi: “Thế nào tháng sau, họp khóa, tôi cũng đến! Lâu quá không gặp anh em!” Lời hứa vui vẻ ấy không ngờ không bao giờ thực hiện được. Chúng tôi “họp khóa” năm ba thằng với anh tại nhà quàn trong ngày tiễn đưa. Rõ ràng là anh có hẹn với chúng tôi là anh sẽ đến, nhưng ở một nơi khác.
 
Hôm nay họp khóa, chị đã trở thành bà quả phụ, nhận bó hoa từ anh em, nhắc lại như một lời chia buồn. Lần “điểm danh” này, vắng mặt quá nhiều anh em, trong đó có anh. Vắng mặt có lý do - Miễn tố!
 
Quân số hôm nay đã hao hụt nhiều, phần lớn bất khiển dụng, hoặc được xếp loại 2, nhưng không bao giờ được bổ sung!
 
Chắc các bạn còn nhớ giờ điểm danh cuối cùng, hay là buổi chào cờ cuối cùng trong đơn vị vào cái Tháng Tư nghiệt ngã của đất nước, rồi anh em, mỗi người một nơi. Có anh em may mắn trôi giạt, sống sót đến xứ người, có người thất thân lâm cảnh tù đày. Đã có bao người chết trong trại tù hung hãn, bao nhiêu người chìm sâu xuống đáy biển oan khiên.
 
Bây giờ quê người lận đận, mà vẫn có đồng đội, rỗi công đi tìm người thất tán, tái cấu trúc, hay tái bố trí, gọi là đồng môn cùng quân trường, là khóa học, là binh chủng, là đơn vị! Họ gặp nhau, già yếu hơn xưa, tóc đã bạc phơ, câu chuyện ngày cũ, nhớ nhớ, quên quên. Họ gặp nhau mà nước mắt lưng tròng. Nhưng những lần tập họp thưa thớt dần, xa dần, mệt mỏi dần trong ngày tháng phai tàn.
 
Không phải là một lời nói bi quan, đây có thể là lần điểm danh cuối cùng. Ở tuổi ngoài bảy mươi, cuộc đời còn lại chỉ có thể tính bằng giờ. Nhiều đồng đội đã bỏ anh em đi xa, nhiều người đã không đến. Con số người mất cũng lớn bằng người còn. Răng, tóc, trí nhớ cùng với bạn bè đã bỏ chúng ta ra đi biền biệt.
 
Tướng MacArthur đã để lại một câu nói để đời: “Old soldiers never die; they just fade away” (Người lính già không chết; họ chỉ phai nhạt dần đi)
 
Tôi thích và yêu kính những người lính chết trận. Tôi không thích những người lính sống cũng như chết, sống như cái bóng ma. Phải có sự khác biệt của một người lính hy sinh trên chiến địa ngày xưa và một người lính cũ chết trong nhà dưỡng lão. Không thể coi họ như nhau.
 
Sống mà phai nhạt dần, cho đến một ngày nào đó, không ai còn nhớ đến mình nữa, thì cuộc đời này buồn biết mấy!
 
Mà thôi, chuyện gì rồi cũng qua, cái gì rồi cũng đến!
 
Chúc sức khỏe..
 
-- 

 Con người ta mệt mỏi cũng bởi sân si, càng tham ái, sân si nhiều càng mỏi mệt… vì thế, trước khi rời bỏ cuộc đời này mà đi, nhất định phải học được 3 điều này!

“Tướng do tâm sinh, cảnh tùy tâm chuyển” là một quan niệm trong văn hóa truyền thống mà cả Phật gia và Đạo gia đều đề cập đến

Ðó là chuyện ba câu hỏi khó của một nhà vua, do nhà văn hào Leo Tolstoy kể lại.

Nhà vua ấy, Tolstoy không biết tên. Một hôm đức Vua nghĩ rằng, giá mà vua trả lời được ba câu hỏi ấy thì vua sẽ không bao giờ bị thất bại trong bất cứ công việc nào. Ba câu hỏi ấy là:

  1. Làm sao để biết được thời gian nào là thời gian thuận lợi nhất cho mỗi công việc?
  2. Làm sao để biết được nhân vật nào là nhân vật quan trọng nhất mà ta phải chú trọng?
  3. Làm sao để biết được công việc nào là công việc cần thiết nhất mà ta phải thực hiện?

Nghĩ thế, vua liền ban chiếu ra khắp trong bàn dân thiên hạ, hứa rằng sẽ ban thưởng trọng hậu cho kẻ nào trả lời được những câu hỏi đó.

Các bậc hiền nhân đọc chiếu liền tìm tới kinh đô. Nhưng mỗi người lại dâng lên vua một câu trả lời khác nhau.

Về câu hỏi thứ nhất, có người trả lời rằng muốn biết thời gian nào là thời gian thuận lợi nhất cho mỗi công việc thì phải làm thời biểu cho đàng hoàng, có ngày giờ năm tháng và phải thi hành cho thật đúng thời biểu ấy. Như vậy mới mong công việc làm đúng lúc. Kẻ khác thì lại nói không thể nào dự tính được trước những việc gì phải làm và thời gian để làm những việc ấy; rằng ta không nên ham vui mà nên chú ý đến mọi sự khi chúng xẩy tới để có thể làm bất cứ gì xét ra cần thiết.

Có kẻ lại nói rằng, dù vua có chú ý đến tình hình mấy đi nữa thì một mình vua cũng không đủ sáng suốt để định đoạt thời gian của mọi việc làm một cách sáng suốt, do đó nhà vua phải thành lập một Hội Ðồng Nhân Sĩ và hành động theo lời khuyến cáo của họ.

Lại có kẻ nói rằng, có những công việc cần phải lấy quyết định tức khắc không thể nào có thì giờ để tham khảo xem đã đến lúc phải làm hay chưa đến lúc phải làm. Mà muốn lấy quyết định cho đúng thì phải biết trước những gì sẽ xẩy ra, do đó, nhà vua cần phải cần đến những nhà cố vấn tiên tri và bốc phệ.

Về câu hỏi thứ hai, cũng có nhiều câu trả lời không giống nhau. Có người nói những nhân vật mà vua cần chú ý nhất là những ông đại thần và những người trong triều đình. Có người nói là mấy ông Giám Mục, Thượng Tọa là quan hệ hơn hết. Có người nói là mấy ông tướng lãnh trong quân đội là quan hệ hơn hết.

Về câu hỏi thứ ba, các nhà thức giả cũng trả lời khác nhau. Có người nói khoa học là quan trọng nhất. Có người nói tôn giáo là quan trọng nhất. Có người lại nói: chỉnh trang quân đội là quan trọng nhất.

Vì các câu trả lời khác nhau cho nên nhà vua không thể đồng ý với vị hiền nhân nào cả, và chẳng ban thưởng cho ai hết.

Sau nhiều đêm suy nghĩ vua quyết định đi chất vấn một ông đạo tu trên núi, ông đạo này nổi tiếng là có giác ngộ. Vua muốn tìm lên trên núi để gặp ông đạo và hỏi ba câu hỏi kia.

Vị đạo sĩ này chưa bao giờ chịu xuống núi và nơi ông ta ở chỉ có những người dân nghèo; chẳng bao giờ ông chịu tiếp người quyền quý. Vì vậy mà nhà vua cải trang làm thường dân. Khi đi đến chân núi, vua dặn vệ sĩ đứng chờ ở dưới, và một mình vua, trong y phục một thường dân, vua trèo lên am của ông đạo.

Nhà vua gặp ông đạo đang cuốc đất trước am. Khi trông thấy người lạ, ông đạo gật đầu chào rồi tiếp tục cuốc đất. Ông đạo cuốc đất một cách nặng nhọc bởi ông đã già yếu; mỗi khi cuốc lên được một tảng đất hoặc lật ngược được tảng đất ra thì ông lại thở hào hển.

Nhà vua tới gần ông đạo và nói: "Tôi tới đây để xin ông đạo trả lời giúp cho tôi ba câu hỏi. Làm thế nào để biết đúng thì giờ hành động, đừng để cho cơ hội qua rồi sau phải hối tiếc ? Ai là những người quan trọng nhất mà ta phải chú ý tới nhiều hơn cả ? Và công việc nào quan trọng nhất cần thực hiện trước tiên ?"

Ông đạo lắng nghe nhà vua nhưng không trả lời. Ông chỉ vỗ vai nhà vua và cúi xuống tiếp tục cuốc đất.

Nhà vua nói: "Ông đạo mệt lắm rồi, thôi đưa cuốc cho tôi, tôi cuốc một lát". Vị đạo sĩ cám ơn và trao cuốc cho Vua rồi ngồi xuống đất nghỉ mệt. Cuốc xong được hai vồng đất thì nhà vua ngừng tay và lập lại câu hỏi. Ông đạo vẫn không trả lời, chỉ đứng dậy và đưa tay ra đòi cuốc, miệng nói: "Bây giờ bác phải nghỉ, đến phiên tôi cuốc". Nhưng nhà vua thay vì trao cuốc lại cúi xuống tiếp tục cuốc đất.

Một giờ rồi hai giờ đồng hồ đi qua. Rồi mặt trời bắt đầu khuất sau đỉnh núi. Nhà vua ngừng tay, buông cuốc, và nói với ông đạo:

"Tôi tới để xin ông đạo trả lời cho mấy câu hỏi. Nếu ông đạo không thể trả lời cho tôi câu nào hết thì xin cho biết để tôi còn về nhà".

Ông đạo nghe tiếng chân người chạy đâu đây bèn nói với nhà vua: "Bác thử xem có ai chạy lên kìa". Nhà vua ngó ra thì thấy một người có râu dài đang chạy lúp xúp sau mấy bụi cây, hai tay ôm bụng. Máu chảy ướt đầm cả hai tay. Ông ta cố chạy tới chỗ nhà vua và ngất xỉu giữa đất, nằm im bất động miệng rên ri rỉ.Vua và ông đạo cởi áo người đó ra thì thấy có một vết đâm sâu nơi bụng. Vua rửa chỗ bị thương thật sạch và xé áo của mình ra băng bó vết thương, nhưng máu thấm ướt cả áo. Vua giặt áo và đem băng lại vết thương. Cứ như thế cho đến khi máu ngừng chảy.

Lúc bấy giờ người bị thương mới tỉnh dậy và đòi uống nước. Vua chạy đi múc nước suối cho ông ta uống. Khi đó mặt trời đã bắt đầu khuất và bắt đầu lạnh. Nhờ sự tiếp tay của ông đạo, nhà vua khiêng người bị nạn vào trong am và đặt nằm trên giường ông đạo. Ông ta nhắm mắt nằm yên. Nhà vua cũng mệt quá vì leo núi và cuốc đất cho nên ngồi dựa vào cánh cửa và ngủ thiếp đi. Vua ngủ ngon cho đến nỗi khi Vua thức dậy thì trời đã sáng và phải một lúc sau Vua mới nhớ ra được mình đang ở đâu và đang làm gì. Vua nhìn về phía giường thì thấy người bị thương cũng đang nhìn mình chòng chọc, hai mắt sáng trưng.

Người đó thấy vua tỉnh giấc rồi và đang nhìn mình thì nói, giọng rất yếu ớt:

"Xin bệ hạ tha tội cho thần".

"Ông có làm gì nên tội đâu mà phải tha ?"

"Bệ hạ không biết hạ thần, nhưng hạ thần biết bệ hạ. Hạ thần là người thù của bệ hạ, Hạ thần đã thề sẽ giết bệ hạ cho bằng được bởi vì khi xưa, trong chinh chiến bệ hạ đã giết mất người anh của hạ thần và còn tịch thu gia sản của hạ thần nữa".

"Hạ thần biết rằng bệ hạ sẽ lên núi này một mình để gặp ông đạo sĩ, nên đã mai phục quyết tâm giết bệ hạ trên con đường về. Nhưng cho đến tối mà bệ hạ vẫn chưa trở xuống, nên hạ thần đã rời chỗ mai phục mà đi lên núi tìm bệ hạ để hành thích. Thay vì gặp bệ hạ, hạ thần lại gặp bốn vệ sĩ. Bọn nầy nhận mặt được hạ thần cho nên đã xông lại đâm hạ thần. Hạ thần trốn được chạy lên đây, nhưng nếu không có bệ hạ cứu thì chắc chắn hạ thần đã chết vì máu ra nhiều quá. Hạ thần quyết tâm hành thích bệ hạ mà bệ hạ lại cứu sống được hạ thần. Hạ thần hối hận quá. Bây giờ đây nếu hạ thần mà sống được thì hạ thần nguyện sẽ làm tôi mọi cho bệ hạ suốt đời, và hạ thần cũng sẽ bắt các con của hạ thần làm như vậy. Xin bệ hạ tha tội cho hạ thần".

Thấy mình hòa giải được với kẻ thù một cách dễ dàng nhà vua rất vui mừng. Vua không những tha tội cho người kia mà còn hứa sẽ trả lại gia sản cho ông ta, và gửi ngự y cùng quân hầu tới săn sóc cho ông ta lành bệnh.

Sau khi cho vệ sĩ khiêng người bị thương về nhà, vua trở lên tìm ông đạo để chào. Trước khi ra về vua còn lặp lại lần cuối ba câu hỏi của vua. Ông đạo đang quỳ gối xuống đất gieo những hạt đậu trên những luống đất đã cuốc sẵn hôm qua.

Vị đạo sĩ đứng dậy nhìn vua: "Nhưng ba câu hỏi của vua đã được trả lời rồi mà".

Vua hỏi: "trả lời bao giờ đâu nào ?"

"Hôm qua nếu Vua không thương hại bần đạo già yếu mà ra tay cuốc dùm mấy luống đất này thì khi ra về nhà vua đã bị kẻ kia mai phục hành thích mất rồi, và nhà Vua sẽ tiếc rằng đã không ở lại cùng ta. Vì vậy thời gian quan trọng nhất là thời gian Vua đang cuốc đất; nhân vật quan trọng nhất lúc đó là bần đạo đây, và công việc quan trọng nhất là công việc giúp bần đạo. Rồi sau đó khi người bị thương nọ chạy lên, thời gian quan trọng nhất là thời gian vua chăm sóc cho ông ta, bởi vì nếu vua không băng vết thương cho ổng thì ổng sẽ chết và vua không có dịp hòa giải với ổng; cũng vì thế mà ông ta là nhân vật quan trọng nhất, và công việc vua làm để băng bó vết thương là quan trọng nhất. Xin vua hãy nhớ kỹ điều này: "chỉ có một thời gian quan trọng mà thôi, đó là thời gian hiện tại, là giờ phút hiện tại.

Giờ phút hiện tại quan trọng bởi vì đó là thời gian duy nhất trong đó ta có thể làm chủ được ta. Và nhân vật quan trọng nhất là kẻ đang cụ thể sống với ta, đang đứng trước mặt ta, bởi vì ai biết được là mình sẽ đương đầu làm việc với những kẻ nào trong tương lai. Công việc quan trọng nhất là công việc làm cho người đang cụ thể sống bên ta, đang đứng trước mặt ta được hạnh phúc, bởi vì đó là ý nghĩa chính của đời sống.

(Trích từ Phép Lạ Của Sự Tỉnh Thức - TNH )

Phạm hạnhthánh hạnh hay tịnh hạnh là lối sốngtrong sạchthanh tịnh, minh triết của các đệ tửThế Tôn. Chính đời sống tối giản về thọ dụng, nghiêm túc về giới luậttinh cần thanh lọc tâm của các Tỳ-kheo được gọi là phạm hạnh.

Hỏi: Rau cải cũng có sanh mạng. Vậy ăn chay có kể như là sát sanh không?

Hỏi: Là đệ tử Phật thì có thể ăn trứng không?

Hỏi: Tại sao người ăn chay không được ăn trứng? 

Mấy ai đã bước sai đường

Say mê lầm lạc biết đường nào ra?

Bụi trần cám dỗ hồng mê

Nương theo đạo pháp để mà định tâm

Cách đây mấy mươi năm, ở Thủ Ðức có một nữ Phật tử tu tại gia. Vì vợ chồng cô là tín đồ thuần thành, trọng Phật kính Tăng, nên các sư thường đến ghé thăm, có khi được mời nghỉ đêm tại nhà.

Con tìm Mẹ ở đâu xa,
Từ lâu Mẹ vẫn đây mà con ơi!
Có cơn bỉ cực khùng điên
Con thơ nhớ Mẹ thường hằng dõi trông

Vừa đản sanh chín rồng phun nước tắm

Mang an vui mát mẻ đến trần gian

Xóa khổ đau an ủi kẻ nghèo nàn

Vì chỉ rỏ mỗi tâm đều có Phật

CÚNG CƠM Quý Hòa Thượng

CHÍ TÂM BÁI THỈNH

– Chùa Ấn Quang Tôn sư Hòa-thượng THIỆN HÒA giác linh (3 lễ).

– Chùa Ấn Quang Tôn sư Hòa-thượng THIỆN HOA giác linh (3 lễ).

– Phương Liên xã Tôn sư Hòa-thượng THIỀN TÂM giác linh (3 lễ).

– Phó pháp Tôn sư TUỆ NHUẬN giác linh (3 lễ).

– Chùa Thanh Xuân Tôn sư Hòa-thượng Ni TỊNH UYỂN giác linh (3 lễ).

– Chùa Linh Quang Tôn sư Hòa-thượng Ni ĐÀM TIẾN giác linh (3 lễ).

– Chùa Liên Hoa Cố Tỳ-kheo-ni TUỆ KHOÁT, ĐÀM TỪ, DIỆU HUẤN giác linh(3 lễ).

– Cố Tỳ-kheo-ni DIỆU HÒA, NHƯ NGUYỆÂN, PHÁP CHÂU giác linh (3 lễ).

– Thức xoa ma na MINH KIẾN giác linh (3 lễ).

– Sadini THIỆN MINH, HẠNH TU, DIỆU BẢO giác linh (3 lễ).

– Sadini KIM QUANG, DIỆU NHÃ, HUỆ THỌ giác linh (3 lễ).

– Sadini NGUYÊN ĐANG, DIỆU QUỲNH, DIỆU HIỀN giác linh (3 lễ).

– Sadini MINH THÀNH, TỊNH HÒA, TUỆ CHIẾU giác linh (3 lễ).

Quỳ đọc : Ngưỡng cầu giác linh chư tôn Hòa-thượng, tánh hải lặng trong, đèn tuệ sáng chiếu, dự hải hội liên trì, ngự trai tiệc cơm thơm, tự tại ứng chân, thấy nghe không ngại, thần thông tự tại giáng lai đạo tràng, quang minh biến chiếu, nhiếp thủ chúng con xót thương phù hộ, khiến được thành tựu Bồ-đề nguyện hạnh.

Khắp nguyện Tăng Ni Phật tử Việt Nam, thấm nhuần mưa pháp, muôn tội tiêu tan, bốn mùa an vui, chánh pháp lưu truyền, Phật nhật quang huy. Âm dương đồng lợi, pháp giới chúng sanh trọn thành Phật đạo.

– Chí tâm đảnh lễ : Nam mô tiền hiền hậu bối liệt vị Tổ sư (3 lễ).

Huệ Hải đọc : Có sanh có diệt, chư Hòa-thượng nay thị tịch Niết-bàn. Sắc tức thị không, huyễn chất đâu còn mãi mãi. Bao nhiêu năm hành đạo, nay lên đường về cảnh Niết-bàn. Duy tâm lạc quốc phổ biến mười phương. Tự tánh Di Đà viên dung một trí. Sáng quang chói lọi, phản vọng quy chân, trực hạ bội trần hợp giác.

Ngưỡng lao đại chúng chuyển thân bái thỉnh kiền thành thượng hương.

Chúng hòa : Hương hoa thỉnh.

Dâng hương :

Bảo Tâm đọc : Nhất tâm phụng thỉnh:

Năm ấm chưa thoát, khó trốn bốn tướng sanh, già, bệnh, chết. Thuận thế gian thị hiện vô thường, nay trở về báo địa diệu cực trang nghiêm. Tư lương công đức phụng vì Hòa-thượng… giác linh.

Duy nguyện ngôi cao thượng phẩm quả chứng nhị nghiêm. Ngộ sắc không chẳng phải sắc không. Rõ sanh diệt thật không sanh diệt.

Thành tâm sơ thỉnh, phục vong lai lâm. Chúng con kiền thành dâng hương bái thỉnh.

Chúng hòa : Hương hoa thỉnh.

Dâng hương :

Huệ Hải đọc : Nhất tâm phụng thỉnh:

Từ dung lặng lẽ biến tan mà lời Thầy dạy còn vang nơi này. Chúng con phấn khởi chốn chân thừa. Cùng nhau trang nghiêm con đường giác tỉnh. Tư lương công đức phụng vì Hòa-thượng… giác linh.

Duy nguyện mở khai bảo tạng, gắng phá vô minh, đưa chúng con về Vô-thượng Bồ-đề.

Nhất tâm tái thỉnh, phục vọng lai lâm. Chúng con kiền thành dâng hương bái thỉnh.

Chúng hòa : Hương hoa thỉnh.

Dâng hương :

Bảo Tâm đọc : Nhất tâm phụng thỉnh:

Thân chẳng phải cây Bồ-đề,

Tâm chẳng phải đài gương sáng,

Xưa nay không một vật

Chỗ nào vướng trần ai.

Tôn sư ngôi ở lục hòa. Giới, định, tuệ, giải thoát, giải thoát tri kiến, năm đức tỏa hương thơm ngát. Tư lương công đức phụng vì Hòa-thượng… giác linh.

Duy nguyện ngã pháp đốn không, diệu dụng thần thông vô quải ngại. Mười thân đầy đủ, đất tịnh cõi uế nhậm ngao du.

Ba lần chúng con đầu thành cung thỉnh, phục vọng lai lâm.

Chúng hòa : Hương hoa thỉnh.

Huệ Hải đọc : Tam thỉnh giác linh đã giáng lâm, thọ nhận hương hoa kính cúng dường.

Diệu Mỹ : Tiến trà, rót trà, dâng trà (3 lạy).

Chúng hòa : Nam mô Diễn Kinh Văn Bồ-tát ma-ha-tát (3 lần).

Huệ Hải tiếp :

Danh thơm muôn thuở Triệu Châu trà

Hương ngát, nước trong, làn hổ phách.

Từ quang khó thấu, đức hóa không lường

Linh giác Tôn sư chứng tâm thành.

Diệu Mỹ : Tiến cơm, xới cơm, dâng cơm (3 lạy).

Chúng hòa : Nam mô Thiền Duyệt Tạng Bồ-tát ma-ha-tát (3 lần).

Huệ Hải tiếp : Tín căn nhất niệm, linh giác văn tri, ngưỡng mong cảm ứng. Đủ có sớ văn cẩn y tuyên đọc.

Bảo Tâm đọc :

SỚ VĂN

Mây sớm mưa chiều, dòng sông nước chảy mang mang. Một chiếc thuyền đưa chúng sanh lên bờ kia, nay không còn nữa. Đèn thiền, trăng tuệ, dạ đài vắng tịch.

THIẾT NIỆM

Bổn Sư thoát lồng ba cõi, trở về đất tịnh. Vì đã tỉnh mộng huyễn hữu vi. Một đời chăm tu thắng nhân vô lậu.

Hôm nay, Việt Nam, tỉnh Lâm Đồng, thôn Phú An, tịnh viện Hương Sen, phụng Phật cúng dường, báo ân Tôn Sư sự. Hiếu đồ chúng con tâm thành đảnh lễ mười phương Tam-bảo, cung vì Tôn sư… giác linh.

Di ảnh huyễn tượng bày suông trên án. Gậy tích trượng luống chống trước linh đường. Tưởng dung nghi, cùng nhau rơi lệ. Nhớ tâm từ bi như còn phảng phất. Cảm thâm hậu đức thấm nhuần đại chúng Phú An. Việt Nam toàn quốc khắc ghi ân sâu pháp nhũ.

Hôm nay ngày 6 tháng 2 năm Quý Dậu, chúng con đảnh lễ kính dâng trai soạn. Vạn bái đức hùng tôn, tụng diệu điển tam thừa, niệm Phật A Di Đà vô thượng pháp vương.

Cung duy ngàn Phật rủ soi, tiếp dẫn Tôn sư đạt liên cung thượng phẩm, ngự cảnh An Dưỡng quê hương, phước tuệ nghiêm thân, ấn Tổ lưu truyền, đèn Phật sáng trưng mãi mãi.

Tấc dạ đan thành thống thiết, đệ tử chúng con khấu đầu đảnh lễ trăm bái thượng sớ.

– Đốt sớ.

– Đại chúng tụng chú vãng sanh.

– Diệu Khiết, Thiện Đức chuông trống Bát Nhã.

Huệ Hải phục nguyện :

Gương tuệ sáng vô biên

Hương đức thơm ngào ngạt

Rừng Bồ-đề bát ngát

Hoa giác ý nở tươi.

Trong biển giác tánh đãng phiêu một mảnh trần lao.

Đèn giác ngộ lung linh

Hương trầm một đỉnh

Phụng tống vân trình

Thỉnh quy Tịnh-độ.

Đại chúng đồng tụng :

Tiêu dao chân thế giới,

Khoái lạc bảo liên đài,

Chắp tay trước Thế Tôn,

Được Như Lai thọ ký.

HỒI HƯỚNG – TAM QUY

Ngày 25/6 vừa qua, Hãng Thông tấn CNN (Mỹ) đã giới thiệu 10 trung tâm tu học tốt nhất trên thế giới trong đó Trung tâm tu học Làng Mai, nước Pháp đứng vào vị trí số hai.

CHIÊU HỒN CA

Tiết tháng bảy mưa dầm sùi sụt,

Toát hơi may lạnh ngắt xương khô.

Não người thay buổi chiều thu!

Ngàn lau bạc trắng, lá ngô đồng vàng.

Hàng bạch dương bóng chiều man mác,

Lá chuối xanh hiu hắt mưa sa.

Bầu trời ảm đạm mây qua,

Cõi dương còn thế, nữa là cõi âm!

Đêm dằng dặc tối tăm trời đất

Hồn linh thiêng phảng phất u minh

Thương thay mười loại chúng sanh,

Cô hồn mờ mịt lênh đênh vật vờ!

Hương khói đã không nơi nương tựa

Phận chiếc đơn lần lữa đêm đêm.

Còn chi ai khá ai hèn,

Còn chi mà nói kẻ tài người ngu.

Tiết đầu thu lập đàn giải thoát

Nước tịnh bình nhỏ giọt dương chi.

Ngưỡng mong Phật lực từ bi,

Giải oan cứu khổ rước về Tây phương.

Nào những bậc tính đường kiêu hãnh

Chí những toan vác gánh non sông.

Nhớ khi đương thuở cậy hùng

Ngày nay thế khuất, vận cùng, thật đau!

Ai ngờ đâu bão bùng một phút

Bỗng thấy mình thành đứa hèn ngu!

Vinh hoa gánh nặng oán thù

Máu tươi lai láng, thịt xương rã rời.

Phách vía đành lạc loài nheo nhóc

Quỷ không đầu oan khóc trong sương.

Đã hay thành bại là thường,

Mà u hồn biết bao giờ cho tan!

Nào những bậc màn loan trướng phụng

Những cậy mình cung quế hằng nga.

Một phen thay đổi sơn hà,

Mảnh thân chiếc lá biết là về đâu ?

Cuộc đời xuôi như dòng nước chảy

Ôi thôi đành trâm gãy, bình tan!

Khi xưa đông đúc vui cười,

Ngày nay nhắm mắt không người nhặt xương.

Thảm thiết nỗi không hương không khói

Ngẩn ngơ sầu trong bóng ngàn sim!

Nào những bậc mũ cao áo rộng

Ngòi bút son phác bức phù vân!

Sách kinh chất cả rương đầy,

Đêm đêm thơ phú, ngày ngày văn chương.

Thịnh mãn lắm, ghét ganh càng lắm

Chung quy còn để nấm mồ xanh.

Người thân đã vắng sau vắng trước

Biết lấy ai bát nước nén hương

Cô hồn thất thểu bên đường,

Không duyên đâu dễ tìm phương khỏi nàn.

Nào những bậc bày binh bố trận

Rắp đem thân cướp ấn Nguyên Nhung.

Gió mưa sấm sét đùng đùng,

Rải thây trăm họ, làm công một người.

Cũng có kẻ mắc vào khóa lính,

Bỏ cửa nhà gồng gánh việc quan

Nước khe cơm vắt gian nan,

Dãi dầu nghìn dặm, lầm than một đời.

Cũng có kẻ nằm cầu gối đất,

Trải tháng ngày hành khất ngược xuôi.

Thương thay cũng một kiếp người,

Sống nhờ hàng xứ, chết vùi đường quan.

Cũng có kẻ thân tù ở ngục,

Chết nương nhờ chiếu rách một manh.

Mảnh xương vùi dập góc thành,

Kiếp nào cởi được oan tình, tỉnh ra!

Kìa những trẻ hãy còn tấm bé,

Lỗi giờ sinh lìa mẹ lìa cha.

Những người gieo giếng, thắt dây,

Nước trôi, lửa cháy, sa cây, gẫy cành.

Người thì mắc sơn tinh thủy quái,

Các nạn tai, biển thẳm, núi sâu.

Mỗi người mỗi nghiệp khác nhau,

Hồn mê phách lạc nơi đâu nương nhờ?

Này hỡi hỡi mười loại chúng sanh!

Gái trai già trẻ thỉnh vào nghe kinh.

Kiếp phù du như hình bóng ảnh,

Sách dạy rằng vạn cảnh là không.

Ai ơi lấy Phật làm lòng,

Tự nhiên siêu thoát khỏi vòng trầm luân.

Đàn chẩn tế vâng lời Phật giáo,

Của có chi bát nước nén nhang,

Gọi là kết chút duyên vàng,

Linh kỳ một lá dẫn đàng chúng sanh.

Ai đến đây dưới trên ngồi lại,

Của làm duyên chớ ngại bao nhiêu.

Phép thiêng biến ít thành nhiều,

Trên nhờ tôn giả chia đều chúng sanh.

Phật hữu tình từ bi phổ độ,

Chớ ngại rằng có có, không không.

Ma ha Bát Nhã ba la mật đa.

Nam mô Phật, nam mô Pháp, nam mô Tăng.

Nam mô nhất thiết siêu thăng thượng đài.

Một anh giàu có ... có 4 bà vợ. Ông yêu người vợ thứ tư nhất, luôn mua sắm cho bà ta những bộ đồ sang trọng đắt tiền. Ông nâng niu chiều chuộng, "Coi người vợ thứ tư như một món đồ trang sức quý ...". 

CẢNH SÁCH

THỨC CHÚNG KHUYA (3g30’)

Muôn tiếng chìm lặng rồi,

Canh ba trống đổ hồi.

Quốc kêu tiếng tha thiết

Mộng bướm còn miệt mài.

Kiến đục trong cây hòe

Cá ngoi mặt nước bơi.

Không hay xem trăng thật

Chỉ đắm đóa hoa cười.

Lạc nhà xa ngàn dặm

Còn ham giấc ngủ hoài.

Không biết thân này ảo

Mê man trọn một đời.

– Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật (3 lần).

– Nam mô A Di Đà Phật (10 lần).

TIỂU THỰC (5g30’)

Đời mộng ảo chuông chùa cảnh tỉnh

Chuông chí tôn vang khắp nhà nhà.

Còn ham giấc ngủ ngon mài miệt

Chẳng quản vầng đông ánh chói lòa.

Dằng dặc đêm dài còn có sáng

Mịt mờ lối quỷ khó lần ra.

Nay không gắng gỏi tu hành đạo

Ngày khác làm sao thấy Phật đà.

– Nam mô đại trí Văn Thù Sư Lợi Bồ-tát ma-ha-tát (3 lần).

– Nam mô A Di Đà Phật (10 lần).

HỌC SÁNG (8g)

Đêm tối vừa lui sáng

Mặt trời dần chiếu ra.

Âm thầm tóc xanh bạc

Má hồng đổi dần dà.

Chẳng biết tuổi xuân ngắn

Còn tranh quả nghiệp mà.

Thân như băng gặp nắng

Mệnh đèn trước gió to.

Chớ làm khách trọ mãi

Sớm lo trở về nhà.

– Nam mô đại hạnh Phổ Hiền Bồ-tát ma-ha-tát (3 lần).

– Nam mô A Di Đà Phật (10 lần).

NGỌ TRAI (10g45’)

Chớp mắt mặt trời đã rạng đông

Quay đầu vầng nhật tại không trung.

Chỉ ham giấc điệp say sưa mãi

Nào biết hòe cao bóng chuyển vòng.

Phút chốc hoa tươi đã rủ úa

Quẩn quanh mệnh nấm thịnh liền vong.

Ai ơi! Sao chẳng hồi tâm lại

Tự khổ đường mê mãi ruổi rong.

– Nam mô Hộ Pháp chư tôn Bồ-tát ma-ha-tát (3 lần).

– Nam mô A Di Đà Phật (10 lần).

THỨC CHÚNG TRƯA (14g)

Sanh ra làm tớ cho hình thể,

Già đến tám mươi trí hôn mê,

Bệnh xâm tứ đại đau khôn nhẫn,

Chết xuống ba đường nghiệp nặng nề,

Gặp gỡ ghét hờn vô cùng hận,

Ái ân khôn xiết khổ biệt ly,

Muốn cầu chẳng được thêm phiền muộn,

Ngũ ấm lẫy lừng cháy thật ghê.

– Nam mô đại bi Quán Thế Âm Bồ-tát ma-ha-tát (3 lần).

– Nam mô A Di Đà Phật (10 lần).

HỌC CHIỀU (14g30’)

Bóng ngả vườn dâu tối

Non tây trời đã chìm.

Ngày tháng khó cầm lại

Già bệnh dễ đến tìm.

Giờ chết luyến chẳng được

Kỳ hẹn ai thể ghìm.

Các ngươi mở to mắt

Mê tan chớ để tâm.

– Nam mô Đại Thế Chí Bồ-tát ma-ha-tát (3 lần).

– Nam mô A Di Đà Phật (10 lần).

NGỒI TĨNH TỐI (19g)

Mặt trời vừa lặn tối nhá nhem

Bối rối đường đi lại tối thêm.

Đốt đuốc chăm lo nhà người rạng

Đèn nhà mình sao chẳng tự xem.

Quạ lửa non tây đã chìm hẳn

Biển đông lấp lánh ánh cung thiềm.

Sanh tử thay đổi tuần hoàn mãi

Tam-bảo quay về hết cảnh đêm.

– Nam mô đại nguyện Địa Tạng Vương Bồ-tát ma-ha-tát (3 lần).

– Nam mô A Di Đà Phật (10 lần).

LÂM THỤY (21g)

Cảnh thế tối mịt mờ

Ai người tiếc ngày giờ.

Chỉ hay theo ý ngựa

Đã dừng tâm vượn chưa ?

Mặt trời mọc rồi lặn

Thân nổi chìm đấy mà.

Già đến khôn với ngu

Chết đi nay như xưa.

Tránh sao được vô thường

Trốn đâu đại hạn kia.

Ai nấy làm đạo chánh

Chớ lạc lối tà tâm.

– Nam mô Thanh Tịnh đại hải chúng Bồ-tát ma-ha-tát (3 lần).

– Nam mô A Di Đà Phật (10 lần).

ĐẠI BI – BÁT NHÃ

ĐỨNG – TÁN

Đảnh lễ Quán Âm đại bi chủ

Nguyện lực hồng thâm, tướng hảo thân,

Nghìn tay trang nghiêm khắp hộ trì.

Nghìn mắt quang minh khắp biến chiếu.

Trong lời chân thật tuyên mật ngữ,

Trong tâm vô vi khởi bi tâm,

Sớm khiến mãn nguyện mọi hy cầu,

Vĩnh viễn diệt trừ bao tội nghiệp.

Long thiên thánh chúng đồng từ hộ.

Ngàn trăm tam muội đốn huân tu

Thọ trì, thân chính là quang minh tràng!

Thọ trì, tâm chính là thần thông tạng!

Tẩy rửa trần lao, nguyện như biển,

Siêu chứng Bồ-đề, phương tiện môn.

Con nay xưng tụng, thệ quy y

Chỗ nguyện theo tâm ắt viên mãn.

Chí tâm đảnh lễ Nam mô Đại Bi hội thượng Phật Bồ-tát (3 lần).

 

Này các Tỷ kheo, 

có ba hạng người này xuất hiện ở đời. 

Thế nào là ba? Hạng người như chữ viết 

trên đá, hạng người như chữ viết trên 

đất, hạng người như chữ viết trên nước.

Geryl nói với phóng viên ABC News “ Quý anh phải hiểu là sẽ không còn bất cứ sự gì tồn tại nổi trên mặt đất này vào lúc đó . Nền văn minh nhân loại sẽ phải làm lại từ đầu”.

Lá vàng rơi

Khắp phương trời

Dòng suối lạnh

Kết thành tinh

Đóa hoa khô

Bài thơ DA MÀU được tổ chức UN bình chọn là bài thơ hay nhất.

Bài thơ được viết bởi một đứa bé Châu Phi

Đừng làm những việc sẽ khiến bạn sau này phải hối hận, hãy đối xử tốt với cha mẹ của mình. Đừng để đến khi họ mất đi rồi lúc đó mới thấy quý tiếc, bởi vì khi ấy hết thảy mọi thứ đều không còn kịp nữa rồi.

Ngạ quỷ cũng là một trong vô số các loài chúng sanh trong vũ trụ này.

Những lời đồn đoán về ngày tận thế 21/12/2012 ra đời bởi nội dung trong lịch cổ đại của người Maya, một bộ tộc thổ dân châu Mỹ từng sống trên bán đảo Yucatan – nơi nằm giữa biển Caribbe và vịnh Mexico

Chư Phật, chư tổ cảnh sách để chúng ta tỉnh mộng thế gian. Nương pháp thuyền từ qua bến sanh tử.

hãy cẩn trọng với lời nói của mình, đừng gây ra thị phi vì vô ý thức, cũng đừng trách móc người khác chỉ vì lỗi lầm của họ bởi: “Every saint has a past, every sinner has a future”, nghĩa là “Vị thánh nào cũng có một quá khứ, và tội đồ nào cũng có một tương lai”.


Vòng nghiệp được chia thành hai phần hoặc hai màu. Nền đen có những người trần truồng, ngã nghiêng, té nhào đầu hướng xuống. Đây là những người đáng thương đang đi vào tăm tối

Trước khi chết Alexander Đại Đế cho triệu tập các quan trong triều đình đến để truyền đạt ba ý nguyện cuối cùng của mình.

Đức Phật trong kinh Pháp Cú đã nói lên sự tịch lạc của việc tan tham ái, đã thấy tham ái là vọng, là có thể làm chủ được mình.

Một trí giả thích ngụy biện đến gặp Socrates nhà hiền triết xứ Hi Lạp và đặt nhiều câu hỏi khó với mục đích làm cho Ngài bối rối. Nhưng nhà hiền triết xứ Milet có thừa khả năng để trả lời.

Sau khi khám phá ra Con Đường đó thì Đức Phật, lúc ấy còn rất trẻ, đã hy sinh phần còn lại của kiếp nhân sinh cuối cùng của mình để trỏ cho chúng ta trông thấy Con Đường ấy bằng ngón tay của chính Ngài.

Đức Bổn sư Thích Ca Mâu Ni, Khổng Tử, Lão Tử, Tuân Tử, Trang Tử, Mạnh Tử… còn phương Tây có các triết gia như Thales, Theroclite, Pythagone, Anaximene, Anaximendre, Naton, Cocrete, Aristore, David Thune, Max Welen, Peter berger, Kant… Tất cả là những  nhà triết học thông thái này để lại cho chúng ta một kho tàng tri thức tổng quá của nhân loại.

Những tiêu chuẩn tối thiểu và căn bản để nhận xét một người tu đúng hay không ?
1 - Còn ham thích tài sản, danh lợi và sắc dục hay không ?

Con về đây gieo hạt từ tâm

Ruộng phước điền an cư mùa hạ

Trên thọ ân giáo pháp thầy trao

Dưới thọ nhận đàn na hiến cúng

Ba tháng trường thúc liễm thân tâm

Người Việt Nam thường kính cẩn nhắc nhở đến danh hiệu Quán Thế Âm Bồ-tát mà coi Ngài là một vị Bồ-tát luôn luôn sẳn sàng cứu khổ nạn cho họ. 

Con về đây gieo hạt từ tâm

Ruộng phước điền an cư mùa hạ

Trên thọ ân giáo pháp thầy trao

Dưới thọ nhận đàn na hiến cúng

Thay vì nhận một tước vị cao sang, tốt hơn hết là có “danh hiệu” trí tuệ, bi mẫn, và thiện xảo, và chỉ khi ấy hãy thực hiện những hoạt động của một Bồ Tát.

Nâu sòng cô khoác áo nhà tu

Nghiệp trần xa lánh thành nữ tu

Tìm về bên Phật nương ánh Đạo

Trau dồi đạo đức nhờ minh Sư

Trần gian trôi mãi trong giòng cuồng lưu biến-dị vô cùng. Con đường trở về cũng dài bất tận, bởi lẽ, nó chưa từng được sinh ra, chưa từng được vẽ vời hay sáng tạo bởi bất cứ ai trong cõi trời, cõi người.

Hai ngày tu học tại Denver
Thành phố núi cao thật mộng mơ
Thích Nữ Giới Hương về hướng dẩn
Đố vui Phật Pháp mở  khai tâm.

Lịch sự kiện trong tháng

Thứ 2 Thứ 3 Thứ 4 Thứ 5 Thứ 6 thứ 7 Chủ nhật
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

Pháp thoại

Tủ sách Bảo Anh Lạc

Thư viện

Pháp âm